Tống Cảnh Nghi ôm Tiêu Dạ Nguyệt lên, để cậu đối mặt với hắn, hai chân vòng qua kẹp qua hông hắn, hai tay thì vòng qua ôm cổ hắn, hai tay hắn thì nâng mông cậu để cậu không bị ngã.
Hắn cảm thấy tư thế này rất bình thường, bé con bị thương, hắn không muốn để bé con đi lại nhiều.
Tiêu Dạ Nguyệt thì nép vào ngực hắn, cậu cũng biết ngượng, cậu không dám ngẩng mặt lên luôn.
Hai cô nhân viên lại ôm tim chấm nước mắt.
Ôi chúa tôi, sống trên đời con được nhìn thấy những hình ảnh này, con đi ngủ cũng có thể cười.
Tống Cảnh Nghi cúi đầu nói cảm ơn hai cô nhân viên, Tiêu Dạ Nguyệt cũng ngẩng đầu lên cười tươi vẫy vẫy tay chào họ.
Lúc đi đường vì tư thế của hai người, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn.
Nhưng Tống Cảnh Nghi chẳng thèm để ý, chỉ chuyên tâm đi theo chỉ dẫn của bé con, còn nói chuyện vui với cậu.
Chú ngồi xe lăn nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, một chút bất ngờ hiện trên mặt cũng không có, ngược lại rất vui vẻ bơm thêm nhiều bóng bay, chỉ dạy hai người nặn thỏ nhỏ.
Sau khi nặn xong hai bé thỏ, Tống Cảnh Nghi đưa một xấp tiền cho chú, muốn cảm ơn chú vì giúp bé con tìm được hắn, cũng muốn cảm ơn vì hai con thỏ được nặn.
Vì nụ cười của Dạ Dạ, hắn cảm thấy một xấp tiền không đủ, nếu hắn mang nhiều hơn, hắn sẽ đưa hết.
Chú ngồi trên xe lăn tươi cười lấy một tờ, "Cảm ơn vì hai cậu đã trân trọng thành quả của tôi, đây là giá trị lớn nhất đối với tôi rồi."
Tống Cảnh Nghi cũng không ép, cất tiền lại vào túi, lúc về nhà cho người âm thầm giúp đỡ chú cũng được.
Tiêu Dạ Nguyệt và chú vẫy tay chào nhau.
Tuy rằng hôm nay đi chơi bị lạc tiên sinh, nhưng vẫn rất vui.
Tiêu Dạ Nguyệt muốn lần sau lại đến đây muốn học chú nặn ra thêm nhiều con vật nữa.
Lúc Tống Cảnh Nghi bế Tiêu Dạ Nguyệt ra chỗ để xe, mắt nhìn hết một vòng cũng không thấy Cảnh Tuyên đâu.
Cảnh Tuyên làm việc rất có nguyên tắc, Tống Cảnh Nghi không nghĩ anh ta lại rời vị trí, hơn nữa vừa rồi hắn gọi điện cho người này mãi không được.
Tống Cảnh Nghi một tay nâng bé con, một tay lấy điện thoại ra tính gọi lại lần nữa, chỉ là lúc tiếng chuông vang lên, hắn quay đầu lại thì thấy người từ đăng sau đang đi đến, đằng sau anh ta còn xuất hiện một người lẽ ra không nên có mặt ở đây.
"Lúc nãy chiêu võ cậu dùng là gì vậy? Chỉ tôi đi được không? Lúc đá chân lên, cậu thật sự rất ngầu, tôi muốn học chiêu đó."
Cảnh Tuyên mặt không cảm xúc đi thẳng, cũng chẳng đáp lại người kia.
Khi nhìn đến cậu chủ nhỏ đang được Tống Cảnh Nghi ôm trong lòng, đầu gối còn quấn băng gạt, mày hắn mới nhăn lại.
"Cậu thật sự không có suy nghĩ nhận đệ tử sao? Cậu nhìn tôi....!A, ông chủ..."
Hạ Thanh Dương hết sức ngạc nhiên.
Như thế nào ông chủ bị bệnh đến giọng cũng khàn đi sao lại đứng ở đây?
Tống Cảnh Nghi cũng ngạc nhiên.
Như thế nào tên thư ký của hắn không ở công ty chăm chỉ làm việc lại chạy theo Cảnh Tuyên xin làm đệ tử?
"Ông chủ không phải nói..
úm...ưm...."
Tống Cảnh Nghi dùng tốc độc sét đánh đặt Tiêu Dạ Nguyệt xuống chạy đến bịt miệng tên thư ký lắm miệng lại, còn thuận thế kéo anh ta ra xa, chất vấn: "Đang trong giờ làm việc, cậu không ở công ty sao lại ở đây?"
Hạ Thanh Dương ngược lại cũng không yếu thế: "Không phải ông chủ nói bị cảm, đi cũng đi không nổi sao?"
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn đến tóe ra tia lửa.
Mắt thấy Tiêu Dạ Nguyệt nhìn qua đây, Tống Cảnh Nghi kéo Hạ Thanh Dương quay lưng lại với cậu, nhanh chóng rút trong ví ra một chiếc thẻ màu đỏ dúi vào tay Hạ Thanh Dương, hạ giọng đe dọa.
"Đây là tiên thưởng của cậu.
Cậu biết phải làm gì rồi đấy."
Hạ Thanh Dương cầm lấy tấm thẻ đút vào túi áo trong, cười đến mặt muốn nở hoa, "Ông chủ, tiền không phải là tất cả, nhưng tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề."
Hạ Thanh Dương nói xong quay lại chạy đến cạnh Tiêu Dạ Nguyệt, cười vui vẻ chào cậu, "Cậu chủ nhỏ, đã lâu không gặp."
Tiêu Dạ Nguyệt nghĩ, cậu với thư ký Hạ ngày hôm trước mới gặp nhau ở tiệc của công ty tiên sinh.
"Thư ký Hạ hôm nay cũng đến đây chơi sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt vừa hỏi anh ta xong, đằng trước liền có hai đồng chí cảnh sát đi đến.
Hạ Thanh Dương qua bên đó nói vài câu, lại quay lại kéo Cảnh Tuyên đến bên cạnh, lại tiếp tục nói gì đó.
Một đồng