Cố Linh Lan là một cô gái xinh đẹp có tính cách mạnh mẽ ngay thẳng và hòa đồng, lại có tấm lòng nhân hậu luôn giúp đỡ mọi người.
Điều quan trọng hơn nữa để Lâm Nghị chọn Cố Linh Lan cùng hợp tác với Tiêu Dạ Nguyệt là bởi vì Cố Linh Lan cũng là một đại tiểu thư nhà quyền quý.
Có nhà ngoại làm thương nhân, nhà nội làm chính trị nhưng bao năm vẫn gắn bó.
Một đại tiểu thư như vậy sẽ không để bản thân chịu thiệt, cũng sẽ không ganh tị mà cướp của ai cái gì.
Hơn nữa để hợp tác cùng Tiêu Dạ Nguyệt sẽ phần nào giúp cậu hòa đồng hơn với mọi người.
Cậu có khiếm khuyết, lại thích đàn ông, tính cách mềm mại không thích so đo với ai.
Ở cạnh Cố Linh Lan cũng coi như hai người có thể bù trừ, giúp đỡ lẫn nhau.
Triệu Mẫn nhân lúc mọi người cũng đang xì xào bàn tán liền dịch ghế lại gần Diệp Nam, lên tiếng tức giận.
"Thầy Lâm sao có thể bất công như vậy.
Cậu rõ ràng giỏi hơn hai người bọn họ, vừa có thể soạn nhạc, lại vừa có thể vừa đàn vừa hát.
Cậu còn nhận được lời khen từ một nhạc sĩ nổi tiếng thế giới.
Thầy Lâm lại chẳng chịu nhận cậu làm học trò.
Hôm nay lại nhận một lúc những hai người, đúng là điền rồi."
Nét mặt Diệp Nam rõ ràng đang từ cứng đơ mà quay trở lại, "Cậu....cậu đừng nói vậy.
Thầy ấy chắc là có lý do riêng."
Triệu Mẫn chậc một tiếng, nói bằng giọng mỉa mai.
"Lý do riêng gì chứ.
Mình thấy có mà tham tiền."
"Cậu đừng nói thầy ấy như vậy.
Mình thấy Tiêu Dạ Nguyệt cũng đàn rất hay, có thể làm học trò của thầy Lâm cũng coi như là có duyên."
"Phi." Triệu Mẫn làm điệu muốn phun nước bọt, "Duyên duyên duyên cái gì.
Cậu nhớ cái xe được gắn nơ hôm bữa không? Hôm qua mình nghe được từ một bạn học ở lớp đàn violon, cậu bạn đó tính cờ đi ngang qua lúc thầy Lâm và người nhà Tiêu Dạ Nguyệt nói chuyện, biết được chiếc siêu xe đó là để tặng cho thầy Lâm."
Diệp Nam làm bộ kinh ngạc, ánh mắt thất vọng, "Cậu nói thật sao?"
"Cậu bớt sùng bái người ta đi.
Cậu có sùng bái người ta bao nhiêu người ta cũng chê cậu là thằng quỷ nghèo không biết đút lót thôi.
Quà tặng cũng toàn là vài ba món rẻ tiền, người ta cũng chẳng thèm để ý đến cậu.
Cậu còn lạ Cố Linh Lan sao, đại tiểu thư nhà họ Cố, mỗi lần vung tay cho trường thì đều là những con số trên trời đủ cho người ta ăn cả đời không hết.
Còn có Tiêu gia, cậu biết Tiêu Bằng không, người hay lên tạp chí kinh tế đó.
Chúng ta có cố gắng cả đời này cũng chẳng thể bằng người ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.
"
Ánh mắt Diệp Nam như suy sụp, vành mắt đỏ lên, giọng nói ngọt ngào như nghẹn lại mà trở lên khàn đi.
"Tớ không muốn tin.
Thầy ấy không phải con người như vậy."
Triệu Mẫn thấy cậu như vậy cũng buồn phiền, "Cậu không tin cũng phải tin thôi.
Cuộc sống này là như vậy, kẻ có nhiều tiên thì làm vua, không có tiền thì chịu thiệt thôi.
Cậu có cố gắng bao nhiêu, giành được bao nhiêu cái học bổng cũng chẳng thể bằng người ta chỉ ăn với nằm."
Lâm Nghị rất nhanh chỉ cho Cố Linh Lan và Tiêu Dạ Nguyệt xong quay lại kiểm tra lớp.
Vì Cố Linh Lan còn chương trình học trên lớp của năm ba nên chỉ đành hẹn với Tiêu Dạ Nguyệt thời gian rảnh lại bàn tiếp.
Lâm Nghị vừa đưa ra một đề nghị, thời gian tới trường có tổ chức một lễ hội mừng ngày thành lập trường năm năm tổ chức một lần.
Mỗi lớp sẽ chọn ra một người đàn hay nhất để lên độc diễn.
Tiêu Dạ Nguyệt làm học trò của Lâm Nghị lên ông cũng đề xuất cho cậu một phần để tham gia thi biểu diễn chọn tiết mục với mọi người, nhưng với điều kiện là cậu phải biểu diễn một bài nhạc mới không có trên thị trường.
Giờ trưa vừa đến, hôm nay chỉ có Tiêu Dạ Nguyệt một mình đi đến nhà ăn.
Buổi sáng Tống Cảnh Nghi đã đi làm, đưa cậu đến trường là Cảnh Tuyên.
Không muốn bắt anh đợi cậu bên ngoài cả ngày nên cậu đã bắt anh về.
Lúc này cậu chỉ có một mình, không nên ra ngoài ăn, đến nhà ăn là hợp nhất.
Cậu vừa bước vào nhà ăn thì mọi người đều quay ra nhìn cậu, còn ngó nghiêng để nhìn xem người hôm trước có đi cùng với cậu không.
Vì cậu đi học cách một ngày, nên sự việc ngày hôm kia giống như vừa mới xảy ra hôm qua, lúc này thấy cậu đến đây một mình liền xì xào bàn tán không che dấu.
Tiêu Dạ Nguyệt không để ý, đi đến lấy khay đồ ăn rồi đến quầy nhận thức ăn đứng xếp hàng.
Người đằng trước quay lại nhìn cậu, gượng một tiếng như chào hỏi.
Cậu cũng lịch sự gật đầu chào lại.
Người kia rõ ràng là sửng sốt, tay chân lóng ngóng quay lên.
Vừa hay có một bàn ngồi gần đó đều là nam sịnh nhìn thấy như vậy đều cười đùa.
"Ây do, ngoan ngoãn như vậy."
"Nhìn xem, da còn trắng mịn hơn con