* Chương này sẽ đổi xưng hô Tạ Đình thành hắn vì đã lộ tuổi.
Lúc Tạ Đình về đến khu nhà hoang của một công trình bỏ dở, mấy tên đàn em của hắn đang ngồi ở gian ngoài đánh bài, hút thuốc và uống rượu, còn Tiêu Dạ Nguyệt thì không thấy đâu.
"Thằng nhỏ đâu rồi?"
Một tên đàn em đang hút thuốc đưa tay chỉ về căn phòng bên cạnh, giọng ồm ồm.
"Em tiêm cho nó liều thuốc rồi trói nó ở trỏng á."
Tạ Đình nhíu mày, vừa cất bước đi vào căn phòng đó vừa hỏi: "Mày có dùng tiêm mới không?"
"Có á.
Tiêm cũ bọn em tiêm với nhau hết rồi."
Tạ Đình bước vào phòng trong, liếc mắt nhìn Tiêu Dạ Nguyệt bị trói hai tay và hai chân nằm cuộn tròn trên đất.
Xong khi xem xét xong hắn ta quay trở lại gian ngoài, ngồi xuống cái ghế trống cầm một điếu thuốc lên hút.
"Mày gọi người đến đây cho tao chưa.
Chúng ta giao nốt thêm vài lô hàng thì tao sẽ xuất ngoại."
"Đại ca, anh tính không làm việc này nữa?"
Tạ Đình tạt đầu hắn một cái, "Mày nhìn da mặt tao xem, tao mới bao tuổi đã bị người ta xem chẳng khác gì thằng già.
Tao muốn xuất ngoại đi làm thân phận mới, tao muốn đi tìm hai đứa em của tao."
Một tên đàn em khác của hắn lý nhí đáp lại, "Nhưng ba người bị chia cắt đã hơn hai chục năm, người sống người chết còn không rõ, biết đi đâu mà tìm."
Tạ Đình nhả ra một làn khói, giọng có chút vui vẻ, "Tao có điều tra được một chút, đứa em út của tao đang ở thành phố T này."
"Nhưng bây giờ anh là tên tội phạm, nhỡ chẳng may em trai anh được nhà giàu nhận nuôi, biết có thèm nhận lại anh không.
Tính ra cậu ta cũng phải hai chín ba mươi rồi, tuổi này lòng tự trọng cao lắm."
Tạ Đình tức giận đạp cho hắn một cái, "Đéo nhận bố mày cũng ép phải nhận.
Lúc nó đói sữa là ai đi trộm sữa cho nó, ai dạy nó tập nói tập đi.
Hơn nữa tao cũng đi làm thân phận mới rồi, còn sợ cái đếch gì nữa."
Dù Tạ Đình nói vậy nhưng thật ra trong lòng rất sợ hãi, nhỡ em hắn không chịu chấp nhận hắn thật thì sao?
Khoảng hơn mười phút sau, hai chiếc xe đen dài đi đến, từ trên xe đi xuống mấy chục người.
Có vài người trên tay xách theo vali cầm tay, bên trong hẳn nhiên là thứ hàng cấm mà bọn chúng vừa nhắc đến.
Tạ Đình cùng mấy đàn em của hắn đi ra, hai bên đứng cùng nhau nói chuyện.
Đúng lúc này tên dẫn đầu đang cầm vali đưa cho Tạ Đình thì bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu ngã xuống chết ngay lập tức.
Đoàn người lập tức theo bản năng ngồi hết xuống, nhốn nháo tháo nhau chạy tán loạn vào trong nhà.
Ở một tòa cao tầng cách đó không xa, Cảnh Tuyên cầm súng bắn tỉa lại bắn hạ thêm được một vài tên nữa.
Còn ở trong nhà, Tống Cảnh Nghi đã cởi trói cho Tiêu Dạ Nguyệt và cõng cậu chạy theo lối khác để ra ngoài.
Hắn vừa chạy đến đầu cầu thang bên này, một tiếng súng vang lên đi kèm theo đó là một viên đạn bắn lướt quá tóc hắn.
Quay đầu nhìn lại, Tạ Đình không biết từ lúc nào đã đuổi đến, chạy theo sau còn có vài người.
Tống Cảnh Nghi nhanh chóng chạy khuất vào ngã rẽ, đưa mắt nhìn xung quanh sau đó ôm Tiêu Dạ Nguyệt để cậu ngồi dựa vào mấy bao cát khuất tầm nhìn.
Hắn rút hai khẩu súng đeo bên hông ra, lên nòng cho súng, bước chân sải dài mạnh mẽ quay trở lại, ánh mắt vốn ôn nhu dịu dàng trở nên sắc bén đầy sát khí.
Hai tên tôm tép bị đẩy lên trước, Tống Cảnh Nghi hai tay hai súng nhanh chóng bắn hạ được, nấp vào một cây cột.
Nhìn qua cây cột bên kia, lúc hắn làm hành động nhảy sang bên đó lại bắn hạ thêm được hai tên nữa đang lén men theo bờ tường sang.
Tạ Đình hét lền với đồng bọn.
"Bọn ngu, đừng có lên nữa."
Hắn ta thay một băng đạn khác cho súng, nhìn ngã rẽ khác nhanh chóng chuyển hướng chạy sang đó.
Tống Cảnh Nghi đứng dựa vào cây cột, lắng tai nghe tiếng bước chân chạy rầm rầm ở bên dưới đi về đây, quay trở lại chỗ cũ ôm Tiêu Dạ Nguyệt chạy lên tầng trên, đồng thời liên lạc với Cảnh Tuyên ở bên ngoài qua tai nghe được đeo ở trên tai.
"Tầng số bốn."
Cảnh Tuyên ở bên này nghe vậy chuyển hướng súng sang tầng bốn, vừa lúc có một tên chạy qua cửa sổ, bắn cho người kia máu bắn đầy tường.
Dư quang liếc nhìn bên cạnh thấy Hạ Thanh Dương đang lắp một khẩu súng liên thanh chuẩn bị chạy sang bên đó.
"Anh ở lại đây."
"Không được, bên đó có quá nhiều người.
Ông chủ không thể nào một mình xử lý hết được."
Hạ Thanh Dương đẩy tay Cảnh Tuyên ra, nhắc nhở, "Tôi cũng biết bắn súng, cậu đừng khinh thường tôi.
Tôi có thể đảm bảo an toàn cho mình.
Việc của cậu là ở đây yểm trợ cho chúng tôi."
Khu công trình bỏ hoang này chỉ có một cổng ra vào, đằng sau là sông lớn quanh năm chảy xiết, hai bên thì đều là đất hoang, dễ dàng tẩu thoát.
Nhưng vừa rồi Cảnh Tuyên bắn hạ người đều là những người cầm va