Triệu Mẫn cho Diệp Nam đọc bài viết xong thì tức giận ném điện thoại xuống giường, thái độ bất bình mà lên tiếng.
"Học trò của Lâm Nghi thì giỏi lắm sao? Tức chết mình mà."
Diệp Nam liếc mắt nhìn video vẫn đang chạy trên điện thoại của Triệu Mẫn.
Tiêu Dạ Nguyệt trong video luôn phát ra ánh sáng kì lạ, là một ánh sáng mà cậu ta mãi chẳng với tới.
Quả thật Tiêu Dạ Nguyệt cười lên rất đẹp, đến cậu chỉ nhìn qua cũng thấy yêu thích.
Nhưng rõ ràng Tiêu Dạ Nguyệt đã có một cuộc sống tốt như vậy, có tiền có thế, còn có một người đàn ông đẹp trai yêu thương bảo vệ.
Đã sống tốt như vậy rồi sao còn đến đây tranh đoạt với kẻ nghèo hèn như cậu ta? Tại sao vừa có điều kiện, vừa thiên phú lại không tự nổi tiếng đi lại chạy đến đây bái sư học nghệ tranh cướp với cậu ta? Tại sao? Tại sao ông trời phải bất công như vây?
Cậu ta không cam tâm.
Cậu ta đã cố gắng rất nhiều, thoát khỏi người mẹ là gái bán hoa mà chạy đến đây, vừa học vừa làm tự cố gắng, cậu ta vốn đang rất tốt, Tiêu Dạ Nguyệt vừa đến, hết thảy mọi thứ cậu ta làm ra đều như trở về vạch xuất phát.
Không còn thầy khen ngợi, không còn bạn bè quay xung quanh ca ngợi, không còn là tâm điểm trong mỗi cuộc trò chuyện của mọi người.
Bề ngoài nhìn vào Diệp Nam vẫn còn rất bình tĩnh, ánh mắt cậu như thờ ơ chẳng quan tâm, nhưng lời nói lại như vô tình nhắc đến.
"Tiêu Dạ Nguyệt đàn hay như vậy, tay cậu ấy cũng đẹp nữa, nhà lại giàu, chắc tiền bảo hiểm cho đôi tay của cậu ấy cũng nhiều lắm."
Việc mua bảo hiểm cho từng bộ phận trên cơ thể đã chẳng còn là vấn đề xa lạ nữa, những người bước chân vào con đường nghệ thuật ít nhất đều có cho mình mấy cái bảo hiểm.
Người thì bảo hiểm chân, tay, giọng nói, mũi cao, hây thậm chí là cả tóc.
Vì vậy câu nói của Diệp Nam nghe chẳng có gì là lạ, nhưng lại giống như một vũ khí đưa cho người nghe để người ta tùy ý sử dụng, bản thân không có dính dáng gì đến.
"Bây giờ cậu ấy cũng nói chuyện được rồi, giọng cũng hay.
Sau cậu ấy nói chuyện như bình thường lại được, chắc cậu ấy sẽ mua thêm cái bảo hiểm nữa cho giọng của mình."
Triệu Mẫn nghe vậy hừ một tiếng, vẫn luôn ghi thù cái tát hôm trước của Tống Cảnh Nghi, một cái tát của hắn khiến mặt mũi của cô bay hết sạch, còn bị chỉ trỏ nói ra nói vào.
"Đã bị câm rồi thì chịu đi, còn nói chuyện lại được.
Đồ giả tạo! Đáng ghét mà."
"Cậu đừng nói vậy." Thanh âm của Diệp Nam cố ý hạ nhỏ như để khuyên nhủ cô.
"Cậu ấy nói chuyện được là chuyện tốt, không ai muốn mình có khiếm khuyết cả.
Đặc biệt là người tài năng như cậu ấy."
"Tiểu Nam, cậu đừng có đối với ai cũng tốt như vậy có được không? Người ta cố tình coi cậu là cái gai trong mắt, cố ý cho cậu hát để cậu làm nền cho cậu ta, cố ý cho cậu đứng sau để tô điểm lên danh tiếng cho cậu ta."
Diệp Nam quay mặt đi, giọng nói nặng xuống như buồn rầu.
"Cậu cũng biết mà.
Mình vừa học vừa làm, có thể có ít thời gian luyện tập, vừa đàn vừa hát mình có thể gặp áp lực mà không làm tốt.
Tiểu Dạ Nguyệt thì khác, nhà cậu ấy có đàn, cậu ấy lại chỉ đi học bốn buổi trên tuần, thời gian luyện tập có nhiều hơn mình, bài biểu diễn chắc chắn là sẽ làm tốt hơn minh."
Ý chính là cậu ta vừa nghèo vừa không có thời gian luyện tập nhiều, còn Tiêu Dạ Nguyệt thì hoàn toàn ngược lại.
Dù cậu ta có đàn tốt hát hay thì Tiêu Dạ Nguyệt bằng những lợi thế này của mình hoàn toàn có thể giành suất biểu diễn cuối cùng trong ngày lễ.
Như vậy chi bằng để cậu luyện hát cho Tiêu Dạ Nguyệt, như vậy câu ta vẫn sẽ được đứng trên sân khấu, như vậy vẫn tốt hơn là phải ngồi dưới sân khấu nhìn lên.
"Tiêu Nam, mình là lo lắng cậu ta sẽ cướp luôn cả lời hát của cậu, đến lúc đó cậu lại thành trò cười cho người ta."
Diệp Nam làm ra vẻ sửng sốt đáp lại.
"Nói ra thì Tiểu Dạ Nguyệt cũng là đàn em của chúng ta, cậu ấy sẽ không làm ra việc nhự vậy đâu.
Hơn nữa cậu ấy còn đàn nói ngọng, cũng nói bản thân hát không hay."
Triệu Mẫn bĩu môi cầm điện thoại lên lướt xem, "Từ này đến hôm biểu diễn còn vài tuần nữa, cậu nghĩ cậu ta đến lúc đó còn chưa nói chuyện rõ ràng được sao? Lời bài hát còn là Cố Linh Lan viết, Cố Linh Lan với Tiêu Dạ Nguyệt là cùng một thân phận, cô ta sẽ theo phe cậu sao? Diệp Nam, cậu đừng suy nghĩ ngây thơ như vậy nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt vừa nhìn liền biết là người thích hơn thua, cậu không được để cậu ta đánh bại.
Tin mình,