Trang Y Hoa nhìn cậu mỉm cười, tay thao tác mở album ảnh ra cho cậu xem.
"Tiểu Dạ Nguyệt nhìn hộ cô xem anh ấy có đẹp trai không?"
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn chàng trai trong tấm ảnh, "Đẹp lắm ạ."
"Đẹp là được rồi.
Tuyên ca của em lạnh lùng quá.
Cô chỉ sợ có khi ảnh không thích con gái.
Người xem mắt với cô hôm nay là một giám đốc công ty sản xuất nước ngọt, như vậy cũng rất tốt.
Ban ngày cô cùng chồng đi làm, buổi tối có thể cùng ôm nhau." Trang Y Hoa vừa nói vừa mỉm cười hạnh phúc nhìn chàng trai trong tấm ảnh.
Tuyên ca không thích con gái? Vậy Tuyên ca cũng thích con trai giống cậu sao? Tuyên ca cũng có tiên sinh sao?
A, thật là thích quá! Phải bảo Tuyên ca đưa tiên sinh của anh ấy đến cho mình xem mặt mới được.
.........
Buổi tối Tống Cảnh Nghi rất nhanh đã về đến nhà, lúc này Tiêu Dạ Nguyệt đang ngồi ăn bánh hấp lót dạ trước.
Trước mặt cậu có hai đĩa, một đĩa đã nhẵn trơn, một đĩa đã mất một góc, hẳn nhiên là đã "ăn lót dạ".
Donna ngồi bên cạnh cũng đang vùi đầu ăn hạt khô của mình, cái bụng đã tròn ủng rồi.
Tiểu Bạch cũng trong trạng thái ăn no, nhưng ít ra nó còn đang hoạt động, liều mạng chạy trên bánh xe.
Tống Cảnh Nghi lấy khăn tay ướt ở trên bàn lau mồm và tay cho cậu, còn búng nhẹ lên mũi cậu.
"Em ăn nhiều như vậy không sợ chút nữa không ăn được nữa sao?
Từ sau khi Tiêu Dạ Nguyệt ngoan ngoãn ngày ngày ăn rau Tống Cảnh Nghi đã không siết chặt phần ăn của cậu nữa.
Hắn cảm thấy béo cũng tốt.
Nếu như gầy, cậu lại xinh đẹp như vậy, a, vẫn là bụ bẫm một chút, bụ bẫm dễ nuôi, còn sẽ ngày ngày dính với hắn ở một chỗ.
Tiêu Dạ Nguyệt nhanh tay nhét nốt miếng bánh vào trọng miệng, bê ly sữa bên cạnh lên uống hết.
"Em vẫn ó thể anh được nữa."
"Buổi tối không được ăn nhiều, nếu không lại đau bụng."
Tiêu Dạ Nguyệt nhớ lại lần đau bụng trước, cậu vội vã lắc đầu.
"Em xẽ kông anh nữa.
Kông thể nại đau bụng được."
Tống Cảnh Nghi xoa đầu cậu ôm cậu đứng dậy, "Được rồi, chúng ta cùng đi thay quần áo thôi."
Donna nhìn thấy người rời đi, hạt khô cũng không thèm ăn nữa, phi thân nhảy xuống chạy theo.
Tiêu Dạ Nguyệt cúi người bế Donna lên, thuận miệng nói, "Mèo nhỏ có thể mặc quần áo kông ạ?"
Tống Cảnh Nghi quay qua nhìn con gái tiểu thư của mình, "Có thể.
Anh sẽ đến tiệm thú cưng lần trước xin cho nó vài cái."
Donna nghe vậy lại nổi giận kêu méo một tiếng, móng vuốt đưa ra muốn cào Tống Cảnh Nghi.
Donna: Sen to gan, dám cho bổn tiểu thư mặc đồ cũ đồ thừa.
Đồ kẹt xỉ si bo, có cái áo cho mèo cũng không mua được.
Tống Cảnh Nghi khoái chí cười to một tiếng.
Khoảng hai giờ sau chiếc xe trở hai người đã đi vào khu biệt thự của Ôn Thường Thế.
Con đường đi từ cổng khu vào đã có rất nhiều những chiếc xe đắt tiền đi qua, dừng xe ở lại bên đường cũng không ít.
Điều này cho thấy bữa tiệc này Ôn Thường Thế mở không nhỏ.
Cũng đúng, kiếp trước ông ta tổ chức tiệc đều là ba ngày ba đêm, bây giờ mới tổ chức một đêm là quá ít.
Ở kiếp trước, vì khu đất A được Tiêu thị đấu giá thành công, sau đó xảy ra sự việc kia, Ôn Thường Thế đã vui đến muốn phi thăng, mở ba ngày tiệc, âm thanh huyên náo cả khu biệt thự rộng lớn.
Kiếp này cả Tiêu thị và ông ta đều thoát được khu đất A, nhưng hắn đã bàn trước với Tiêu gia để ông thả cho Ôn Thường Thế một món lợi lớn.
Thả lưới lớn bắt con cá to.
Chỉ cần để Ôn Thường Thế sống một ngày, mỗi ngày qua đi đều là mối lo ngại.
Tống Cảnh Nghi xuống xe trước đi qua bên cạnh ôm Tiêu Dạ Nguyệt xuống.
Hai người đều mặc vest đen giống nhau, giá trị nhan sắc lại cao, vừa bước xuống đã có vô số ánh mắt đổ đến nhìn.
Tiêu Dạ Nguyệt cảm nhận được ánh mắt đánh giá của mọi người, đầu nhỏ nép vào ngực Tống Cảnh Nghi.
Tống Cảnh Nghi đưa ánh mắt màu lam của mình liếc cái nhìn cảnh cáo bọn họ.
Những người đến đây hôm nay có đủ các kiểu người, người trong giới kinh doanh, các minh tinh nổi tiếng, chủ tịch phu nhân, nữ cường nhân, tiểu thư khuê cát, công tử ăn chơi trác táng.
Thật ra là hắn cũng đã sớm nhận được tin, Ôn Thường Thế muốn nhân