Tống Cảnh Nghi thở dài một hơi, "Các ông thấy công ty chúng ta có nên phát triển lên nữa không?"
Lần này các vị giám đốc đồng thành hô, "Nên."
"Muốn công ty phát triển tốt ấy mà thì chúng ta phải đồng lòng, cùng giúp nhau đi lên, có đúng không?"
Các vị giám đốc: "Đúng."
Tống Cảnh Nghi cười cười, "Vậy chỗ tài liệu này các ông lại tiếp tục chia nhau làm.
Cùng giúp nhau đi lên, có đúng không?"
Các vị giám đốc vừa tự treo cổ vào tròng nghẹn một họng.
Một vị giám đốc cười rinh cái bụng phệ nói, "Tống tổng à, ngài cứ nói đùa.
Công ty là của ngài, chúng tôi cũng chỉ là mấy giám đốc bộ phận nhỏ lên kế hoạch, quyết định là ở ngài, mấy tài liệu này sao có thể làm được."
Tống Cảnh Nghi chỉ vào chồng tài liệu, "Nếu dự án thành công, các ông có hưởng không?"
"Chúng tôi lấy tiền hoa hồng lên kế hoạch dự án."
Mấy vị khác cũng đồng thành nói, "Đúng vậy."
"Vậy nếu tôi không làm mấy tài liệu này, vậy có phải dự án không thực hiện được, các ông cũng sẽ không có tiền, có đúng không?"
Mấy vị giám đốc bị ông chủ nhà mình nói mấy câu dắt mũi đi vòng vòng, vấn đề chia nhau tài liệu làm lại rơi lên đầu bọn họ.
Tống Cảnh Nghi tốt bụng bê tài liệu ra chia như chia bài tập, mỗi người vài tập, ai cũng có phần, hắn thì giữ lại cho bản thân nửa non.
Hắn thấy hắn quá nhân từ, còn giữ lại tận nửa non để làm.
"Các ông đều là người đã yên bề gia thất, trong nhà con cái cũng lớn, có vợ phụ giúp.
Tôi lại chưa vợ, nhưng trong nhà có nuôi một đưa trẻ, tương lai làm vợ tôi.
Đứa trẻ còn nhỏ, sáng không thể tự dậy, cơm không biết nấu, tắm còn phải gọi tôi vào, tôi một tay lo mọi việc từ công ty về đến nhà, vất vả lao lực.
Các ông đối với tôi thật ra là bậc cha chú, lại không thương tôi, cái gì cũng đưa đến tay tôi.
Sức khỏe tôi yếu, vợ không cưới được, tôi có xảy ra vấn đề gì, em ấy biết phải làm sao.
Các ông như vậy là gián tiếp hại cuộc đời của hai người, làm bậc cha chú như vậy thật đáng khinh."
Ba mươi phút sau các vị giám đốc cũng lần lượt đi ra ngoài, trên tay mỗi người đều tăng thêm một sấp tài liệu, vẻ mặt ai cũng thối, tai như mọc kén, trong đầu vẫn còn ong ong vang vọng mấy câu nói của Tống Cảnh Nghi.
Ông chủ thật giỏi, thật biết các thao túng tâm lý.
Các vị giám đốc rỉ tai nhau cuối tuần rảnh ra chút thời gian đến thăm thư ký Hạ, tiện bái thư ký Hạ trở về.
Lúc trước bọn họ còn chê thư ký của ông chủ như tên giang hồ đầu đường xó chợ không học vấn, bây giờ họ chỉ mong thư ký Hạ nhanh khỏe nhanh quay trở lại, để thư ký Hạ đích thân hầu hạ lão phật gia là ông chủ.
Bọn họ già rồi, chống đỡ không nổi phận con cháu.
Mấy vị giám đốc trẻ thì không sao, tuổi trẻ nhiều năng lượng, hăng hái làm việc, được Tống Cảnh Nghi ưu ái chia nhiều phần hơn.
Tống Cảnh Nghi ngồi ở ghế chủ tịch rất hài lòng nhìn sấp tài liệu dày tận một gang trước mặt.
Tài liệu không còn vượt qua đầu hắn nữa, hắn có thể về sớm rồi.
Đến buổi chiều, bên nhà đất gọi điện cho hắn, nói rằng có một căn biệt thự nhỏ một tầng còn trống, tuy nhiên nằm ở khu có giao thông đông đúc, có hơi ồn ào, kêu hắn đến xem trước.
Tống Cảnh Nghi lấy ly do đi xem nhà mua cho vợ mà công khai về sớm khiến mấy vị giám đốc tức đỏ cả mắt.
Lúc hắn lái xe đến trường để đón Tiêu Dạ Nguyệt thì vừa lúc trường cậu tan, cậu đang đứng nói chuyện với Diệp Nam ở cổng trường.
Tống Cảnh Nghi nhíu mày bước xuống xe, đứng cạnh xe gọi cậu.
"Dạ Dạ." Tiêu Dạ Nguyệt nghe tiếng gọi quay đầu ra, thấy là tiên sinh đến đón thì vẫy tay chào tạm biệt các anh chị.
Mọi người thấy vị bá tổng anh tuấn nào đó mở cửa xe, còn cẩn thận che tay lên đầu để người yêu không đụng vào trần xe thì thầm cảm thán ước ao.
Bá tổng lạnh lùng quay đầu lại gật đầu chào hỏi với bọn họ một cái, bọn họ đều mang vẻ mặt của mẹ già dõi theo con gái về nhà chồng mà nhìn chàng rể.
"Họ thật đẹp đôi."
"Thật ghen tị.
Anh ấy đẹp trai quá."
"Quả nhiên là bá tổng, lạnh lùng ghê."
"Bạn trai tôi cũng