Ngày hôm sau Tiêu Dạ Nguyệt dậy rất sớm, cậu còn không kịp xỏ dép đã chạy vôi đến phòng của thú cưng.
Lúc nhìn thấy cục bông mềm nằm trong căn nhà gỗ nhỏ cậu đã rất vui, vội vàng mà ôm nó ra ngoài nâng lên tay đùa nghịch.
Những chỉ sau đó một phút nụ cười của cậu đã tắt.
Cậu đặt con chuột trở lại lồng rồi ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.
Tống Cảnh Nghi cầm theo dép của cậu đi đến ôm cậu lên, "Tiểu Bạch không phải đã trở về rồi sao? Sao lại khóc? Bé con vui quá sao?"
Tiên sinh ngẩng cổ lên khóc to hơn, "Tin xưng nói dối.
Hu hu hu...."
Tống Cảnh Nghi trong lòng đánh hoảng một tiếng, "Anh nói dối em cái gì chứ? Không phải Tiểu Bạch đang nằm trong kia sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt đấm đấm lên ngực Tống Cảnh Nghi, "Đó không phải Tiểu Bạch.
Tiên sinh nói dối.
Tiểu Bạch.....huhu...!Tiểu Bạch đi mất rồi."
Tống Cảnh Nghi không nghĩ là cậu lại nhận ra đây không phải Tiểu Bạch.
Hai con nhìn giống nhau như đúc, hắn đã soi đến từng cộng lông rồi.
Là hắn đã đánh giá quá thấp tình càm của cậu dành cho con vật nhỏ này rồi sao?
Tiêu Dạ Nguyệt đau buồn khóc nấc lên, nước mắt nước mũi tèm lem thi nhau chảy ra.
Tống Cảnh Nghi xỏ dép vào cho cậu ôm cậu lên, một tay kia ôm lấy chú chuột lên lòng bàn tay đứa đến trước mặt cậu.
"Dạ Dạ, em nhìn xem, đây quả thật không phải Tiểu Bạch, nhưng là anh em sinh đôi của Tiểu Bạch đó."
Tiêu Dạ Nguyệt tựa đầu trên vai Tống Cảnh Nghi khóc nức nở.
Cậu nhớ Tiểu Bạch.
Bây giờ sáng rồi, có phải Tiểu Bạch đang rất đói rồi không, không có ai đút cho nó ăn, ban đêm lại lạnh như vậy, có khi nào nó đã bị ốm rồi không.
Nghĩ như vậy cậu lại càng khóc to hơn.
"Dạ Dạ, em nhìn bé hamster này xem, đây là anh em sinh đôi cùng một mẹ với Tiểu Bạch đó.
Tiểu Bạch dễ thương như vậy, đi lạc ra ngoài chắc chắn là được nhà khác nhận nuôi rồi.
Bảo bối ngoan nào, không khóc nữa."
"Là tại em huhu...!em không trông Tiểu Bạch...!hức....!để Tiểu Bạch đi mất hức hu hu...."
"Không phải lỗi tại em.
Là do anh, anh không trông nó phụ em.
Em đừng khóc nữa, ngoan nào, sưng hết mắt lên rồi."
Tống Cảnh Nghi hôn lên đôi mắt cậu để an ủi, tay vỗ vỗ lưng cậu ôm cậu đi đến ghế sô pha ngồi.
"Bảo bối, em nhìn Đậu Đậy một chút đi.
Nó tên Đậu Đậu, Đậu Đậu cũng rất thích em đó."
Tiêu Dạ Nguyệt nức nở nghiêng đầu ra nhìn chú chuột nhỏ trên tay Tống Cảnh Nghi.
Chuột nhỏ Đậu Đậu giống như nghe hiểu lời Tống Cảnh Nghi nói, nó nhỏ bước tiến đi trên lòng bàn tay Tống Cảnh Nghi, hai chân trước đưa lên như đòi ôm với cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt dụi đầu vào cổ Tống Cảnh Nghi nấc lên một cái, "Em nhớ Tiểu Bạch cơ."
"Tiểu Bạch của chúng ta dễ thương như vậy, đi lạc rồi nhất định là đã có gia đình tốt nhận nuôi rồi."
Tiêu Dạ Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt ướt át hỏi lại, "Có thật kông?"
"Tiên sinh đã bao giờ nói dối em chưa nào.
Đậu Đậu là hôm qua người bên tiệm thú cưng đưa đến.
Nói là nó là anh em sinh đôi với Tiểu Bạch, muốn đưa đến đây để cùng chơi với Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch của chúng ta đi lạc mất rồi nên anh nuôi luôn Đậu Đậu.
Em không thích Đậu Đậu vậy anh sẽ gọi bên cửa hàng thú cưng đến đưa nó về."
Tiêu Dạ Nguyệt lắc lắc đầu.
Cậu vẫn còn rất lưu luyến Tiểu Bạch, nhưng Đậu Đậu đã đến đây rồi không thể lại trả về được, như vậy Đậu Đậu sẽ nghĩ cậu ghét nó, nó trở về rồi sẽ rất tủi thân.
Cậu đưa tay ra ôm lấy Đậu Đậu lên, hai mắt vẫn đầy nước mắt, nói mà như mếu, "Đậu Đậu, hức, chào mừng em đến với nhà của chúng ta, hức."
Tiêu Dạ Nguyệt kêu Tống Cảnh Nghi đi mua toàn bộ đồ mới cho Đậu Đậu.
Cậu muốn cất đồ của Tiểu Bạch đi, cậu sợ nếu như nó nhớ đường trở về lại thấy nhà đã có con khác ở, nó sẽ rất buồn.
Hơn nữa cậu không muốn Đậu Đậu cảm thấy cậu xem nó như thế thân của Tiểu Bạch, nó sẽ không vui.
Tống Cảnh Nghi nghe được suy nghĩ này của cậu mà chỉ biết câm nín không biết nói gì.
Hắn biết suy nghĩ của cậu là tốt, nhưng sự thật thì chúng chỉ là những con động vật nhỏ, chúng sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Vẫn là hạn chế cậu xem phim truyền hình lại.
Nếu không sau này chẳng may có chuyện gì xảy ra cậu lại tự bổ não ra cả nghìn câu chuyện mất.
...............!
Mới đó đã sắp đến ngày diễn ra cuộc thi biểu diễn ở học viện âm nhạc.
Tiêu Dạ Nguyệt lần đầu tham gia biểu diễn trước rất rất nhiều người như vậy, lại còn đều là các giáo sư nổi tiếng nên cậu có chút lo lắng và căng thẳng.
Ngoại trừ lúc học văn hóa ra, thời gian còn lại