Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm nằm trong vòng tay Lục Kiêu được anh nhẹ xoa bụng thoải mái đến híp của mắt, nghe vậy tức giận nói: “Em mỗi lần nhớ đến chuyện lúc trước liền muốn đánh anh.” Chỉ là không nỡ.
“Ta làm cái gì?” Lục Kiêu khó hiểu, không phải anh dạo này đã cố gắng làm một người chồng tốt, cũng đang học tập để sắp tới trở thành một người cha tốt.
Lăng Sầm hừ hừ: “Lúc trước anh không thương em chút nào hết, nếu không đã không bắt ép tiêm thuốc ức chế.” Nghĩ đến cảm giác đau khổ hôm đó, Lăng Sầm lại thấy hơi chua xót thật, tự ôm bụng nhỏ quay lưng lại với Lục Kiêu.
Lục Kiêu im bặt ngay lập tức, hối hận nỗ lực dỗ dành Lăng Sầm: “Ta thương em mà…” Là thực sự rất thương, rất thương nhưng giờ anh cũng không biết nên làm thế nào. “Xin lỗi, ta sai rồi… ta sẽ…” dùng cả đời để đền bù cho em, để yêu thương em.
Lăng Sầm nằm đợi một hồi cuối cùng cũng không thấy Lục Kiêu nói gì thêm, biết ngay mà, trông cậy vào Lục Kiêu nói lời ngon tiếng ngọt đúng là khó như lên trời, đồ khúc gỗ. Nhưng cũng không đành ép anh quá, sợ anh sầu rụng hết cả tóc cũng nói không nên lời. Thôi cứ nhìn vào việc anh làm là được.
Lăng Sầm vẫn quay lưng về phía Lục Kiêu nhưng yên lặng dịch về phía sau một chút, đụng đụng vào anh ý bảo anh ôm cậu. Nói ngọt thì Lục Kiêu không nói được chứ cái này thì anh lĩnh hội nhanh lắm, biết Lăng Sầm cũng không giận anh nữa, khẽ buông lỏng, vội ôm lấy cậu. Chuyện này vĩnh viễn là nỗi hổ thẹn của anh, nhiều lần anh còn ước gì mọi chuyện có thể bắt đầu lại lần nữa, anh sẽ đối xử với cậu thật tốt ngay khi hai người gặp nhau.
Lăng Sầm nằm một hồi, nghĩ tới nghĩ lui, tự nhủ không làm khó Lục Kiêu nhưng một lúc sau có lẽ do nội tiết tố quấy phá, vẫn thấy hơi tủi thân, cuối cùng mở miệng kể lể: “Anh có biết khi em tiêm thuốc ức chế một năm, tác dụng phụ có khó chịu đến mức nào không? Mỗi ngày em đều đau đầu, có khi còn bị nôn…” Tất nhiên không thể nói là do khi đó cậu diễn cảnh mang thai, phải quay đi quay lại cảnh nôn sao cho thấy khổ sở nhưng không xấu, cũng không quá ghê tởm cho người xem, làm hơi quá nên tạo thành phản xạ nôn. “Anh cái gì cũng không biết, tới thăm em, khi ngủ còn ôm em cả đêm.”
Sau khi tiêm thuốc ức chế một năm, mặc định sẽ gây ra phản ứng bài xích tiếp xúc với Alpha, tốt nhất không nên thân cận Alpha. Khi đóng phim, đại ca Corleone đã có người yêu hai người tiếp xúc rất hạn chế, nên không quá khó chịu. Khi đó Lục Kiêu cũng nghĩ phản ứng phụ của cậu không lớn, cậu cũng muốn giấu anh. Mỗi lần cậu trở về hay anh đến thăm cậu, hai người thân mật, trong lòng cậu rất vui, vì tình yêu mà chống đỡ, muốn gần gũi anh hơn, tạm bỏ qua cảm giác khó chịu, nhưng đôi khi đêm khuya tỉnh lại, khí tức Alpha của anh bao bọc khiến cả người cậu như bị kim đâm, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, tự nhủ vì anh, chịu đựng một chút đau đớn này thì có là gì, Lục Kiêu đáng để cậu chịu đựng tất thảy. Cậu chưa từng kể chuyện này cho bất cứ ai cũng thấy không phải là vấn đề lớn lao gì, hiện tại được Lục Kiêu yêu thương nâng niu trong tay, nhớ lại những chuyện này tự nhiên thấy tủi thân muốn chết.
“Ta có để ý, nhưng… ta không nghĩ phản ứng phụ lại lớn đến vậy.” Lúc đó anh có lưu ý nhưng nhìn Lăng Sầm thật sự không nhận ra, không biết nên nói là khả năng diễn xuất của cậu tốt quá mức không.
“Về sau anh phải đối xử với em càng tốt.”
“Ta hứa.” Lục Kiêu trịnh trọng đáp, dưới đáy lòng khẽ thở dài, Lăng Sầm vẫn luôn khoan dung với anh như vậy, tủi thân cũng chỉ càu nhàu hai câu, chưa bao giờ thật sự mắng chửi, phạt quỳ, đánh đập hay chia phòng ngủ. Tay Lục Kiêu vẫn như có như không xoa nhẹ Lăng Sầm, dịu dàng trân trọng khiến Lăng Sầm rất thoải mái, híp mắt hưởng thụ một lúc, cảm xúc cũng hồi phục, lần nữa xoay người quen cửa quen nẻo tìm vị trí thích hợp trong cái ôm dày rộng ấm áp của anh, thì thầm: “Chồng ơi, ngủ thôi.” Lục Kiêu ngày mai còn đi làm, thức khuya không tốt.
Một ngày bình thường của Lăng Sầm là sáng tiễn Lục Kiêu đi làm, quay về ăn sáng, ăn xong đi phơi nắng, tập vài động tác nhẹ nhàng giãn gân giãn cốt, lại ăn nhẹ rồi nghỉ ngơi, trưa thì ăn trưa, ngủ trưa, chiều đi qua đi lại làm việc tùy thích đọc sách hay dọn dẹp phòng gì đó, đợi Lục Kiêu về ăn tối, cùng tản bộ, hoặc trò chuyện sau đó đi ngủ, hết một ngày, lặp đi lặp lại.
Nhưng hôm nay lại khác, tối hôm qua [Thiên lý chi ngoại] đã ra rạp.
Dùng cơm trưa xong, Lăng Sầm nằm trên giường La Hán mở đầu cuối lên. Lăng Sầm cũng không biết tại sao Lục Kiêu lại chuẩn bị cho cậu một chiếc giường La Hán nữa, nhưng anh đưa thì cậu sử dụng, chắc là một truyến thống gia tộc gì đó. Mỗi ngày Lăng Sầm chỉ mở đầu cuối tầm 10 phút để cập nhật tin tức, còn lại chỉ sử dụng sách vở bằng giấy để nghiên cứu các vấn đề trong thai kỳ chứ mấy thứ sách vở giáo khoa thâm ảo khác trong thư phòng cậu cũng đọc không hiểu.
Đầu cuối vừa mở, thế mà hơi giật, còn đứng một lúc mới load được. Đây là thương hiệu đầu cuối cậu đại diện, được cho là đầu cuối có tốc độ nhanh nhất Liên Bang thế mà cũng bị lag, thế này chắc năm sau cậu không gia hạn hợp đồng nữa đâu. Lag vậy mà dám xưng là nhanh nhất Liên Bang, hừ.
Đến khi load xong Lăng Sầm mới biết mình hiểu lầm nhãn hàng rồi, hộp thông báo của cậu có hơn một triệu tin nhắn của fan. Tin nhắn cá nhân cũng phải hơn mấy trăm mục. Hầu hết những người từng có quan hệ hợp tác, quen biết thân sơ, từ nhãn hàng, chương trình, đến những người trong giới có khi chỉ mới gặp qua một lần có cả người cậu nhất thời chưa nhớ ra là ai, cũng gửi tin chúc mừng. Lăng Sầm lướt một dọc mới tìm được tin của Hailey. Cô vẫn báo cáo tình hình như thông lệ, nhưng Lăng Sầm nhìn đến nội dung thì hơi nhíu mày, trực tiếp gọi sang.
“Lăng ca! Anh vậy mà gọi cho em.” Hailey ngạc nhiên.
Đã không biết bao lâu rồi Lăng Sầm không chủ động liên hệ cô, lý do là không sử dụng đầu cuối ảnh hưởng bé con. Nhiều khi Hailey tự hỏi chả lẽ cô phải tìm mua bồ câu, học người cổ đại dùng bồ câu để cập nhật tin tức giải trí biến động từng ngày cho Lăng Sầm. Dạo này nhờ có đại ca Corleone làm chiến sỹ thi đua, chăm chỉ kiếm tiền về cho phòng làm việc, càng kiếm càng nhiều, danh tiếng càng tăng, lại còn chả dính scandal nào, làm việc xong là tranh thủ về nhà với vợ người ta, mấy người hỗ trợ cô mới tuyển làm việc cũng khá là ổn áp, khiến cho công việc của Hailey và phòng làm việc càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Thậm chí Hailey còn có thời gian rảnh rỗi định đi nghiên cứu về bồ câu thật, chỉ là khi Carl biết chuyện khẳng định bồ câu không bay được vào Lục trạch, sinh vật nuôi trong Lục trạch đều có gắn chip, không có chip không bay qua được