“Ui!…” Lăng Sầm nhấn tắt kết nối video mới xuýt xoa một tiếng, mày nhíu chặt, một tay chống giường, khó khăn xoay người ngồi lên giường, loay hoay từ ngồi thành nằm nghiêng, sau đó gần như co mình cuộn người cong như con tôm. Bụng đã lồi tròn ra cản trở động tác của cậu. Giường rộng, gối êm, dù Lăng Sầm đã lót đến hai gối dựa vẫn không giảm được nhức mỏi ở thắt lưng.
Lăng Sầm ngừng một chút đợi eo bớt đau mới bắt đầu xoa bóp chân của mình. Nói đến cũng thật kỳ quái, lúc trước Lục Kiêu vẫn luôn hoài nghi lo lắng sao chân Lăng Sầm không bị phù, hầu hết Omega nam mang thai đều bị phù chân rất nặng. Kết quả sau khi anh rời đi, chân cậu bắt đầu sưng phù. Tuy không đến nỗi phù to như người ta, nhấn một cái ra một cái hố thì cũng sưng lên một vòng. Lăng Sầm loay hoay cũng không xoay được phía dưới đầu gối đành dùng đầu cuối điều khiển người máy đến giúp cậu xoa chân. Lăng Sầm nhíu mày nhẫn nại một lúc, chân giảm bớt đau đớn mới chống cạnh giường đứng lên, quyết định về phòng ngủ trưa. Đi ngang qua phòng để quần áo, Lăng Sầm dừng lại, xoay người bước vào. Trong tủ treo quần áo, Lăng Sầm lấy ra một cái áo của Lục Kiêu. Áo quần của hai người họ chỉ cần đặt đúng chỗ sẽ có người giúp việc hàng ngày thu dọn giặt sạch. Cái áo này Lục Kiêu đã mặc trước khi rời đi, cậu không giống bình thường mang đi giặt mà giữ lại. Những ngày không có Lục Kiêu ở bên, Hoa Hồng Nhỏ càng ngày càng lớn nhanh, không có tin tức tố của cha trấn an bắt đầu trở nên không an tĩnh, vẫn luôn ở trong bụng cậu trở tới trở lui, khiến cậu cũng rất khó chịu, thậm chí bụng nhỏ lâm râm đau đớn.
Không nói đến Hoa Hồng Nhỏ, bản thân Lăng Sầm cũng không chịu nổi khi Lục Kiêu không ở bên cạnh…
Lăng Sầm tự đến kéo màn cửa trong phòng, che hết ánh sáng bên ngoài, cả phòng chìm vào bóng tối. Cậu chậm rãi cởi hết áo quần, khoác áo của Lục Kiêu lên người mới chậm rãi về giường, mặt không biểu tình nặng nề nằm xuống. Lục Kiêu đi rồi Lăng Sầm bắt đầu mất ngủ. Trước đây mỗi ngày cậu ngủ đến mười mấy tiếng, đến giờ mỗi ngày chỉ ngủ được vài giờ. Cậu biết nguyên nhân vì sao nhưng lại không thể thay đổi, chỉ có thể ép buộc bản thân cố gắng nghỉ ngơi nhiều hơn. Cậu nhớ Lục Kiêu đến phát điên nhưng cậu không muốn biểu lộ điều này ra ngoài, có lẽ sẽ thu về một ít quan tâm không cần thiết, cũng chả có tác dụng gì. Việc cậu có thể làm chỉ là ở thời điểm không có người, mặc áo Lục Kiêu đã từng mặc, giống như là anh mỗi tối dịu dàng ôm lấy cậu.
“Bé con đừng phá nữa, con ráng chờ thêm một thời gian, cha con rất nhanh sẽ trở về với chúng ta…” Lăng Sầm thầm thì, tay vỗ về bụng cố trấn an Hoa Hồng Nhỏ. Một lúc bé con như nghe hiểu cũng tạm không quấy đạp. Lăng Sầm hơi mỉm cười, nhắm mắt cố ru bản thân vào giấc.
Trận địa ở tiền tuyến nhanh chóng đẩy mạnh, quân đoàn Đệ Tam thu hồi gần hết các quặng tinh bị Liên Minh Dunke chiếm đóng. Lục Kiêu cũng đã hỗ trợ Holland gia tăng củng cố phòng tuyến các vùng đã chiếm lại.
Lục Kiêu cảm thấy lần hành quân này khá thoải mái, anh vẫn có thể tranh thủ thời gian liên lạc với Lăng Sầm, có ngày còn có dư được chút thời gian cùng Lăng Sầm nói vài câu chuyện phiếm, thỉnh thoảng Lăng Sầm còn phát cho anh một chút phúc lợi.
[Buổi tối xem nhé!] Hễ tin nhắn của Lăng Sầm có đính kèm thông báo thế này, anh đều dằn lòng thành thật đợi đến tối về phòng riêng mới mở ra file đính kèm.
Lăng Sầm từng dò hỏi anh, khi anh ở tiền tuyến, thông tin gửi qua lại với anh có bị kiểm tra hay không, có mã hóa kênh thông tin riêng hay không. Nếu người khác chắc đã nghĩ Lăng Sầm tò mò cơ mật quân sự, nhưng anh tin tưởng Lăng Sầm không quan tâm thông tin quân sự. Việc Lăng Sầm hỏi cũng không cần bảo mật nên anh cũng giải thích cặn kẽ cho Lăng Sầm biết, đúng là thông tin cấp bậc của anh có kênh mã hóa riêng, nhưng muốn truy xuất phải có sự thông qua của mấy vị đại tướng đứng đầu các quân đoàn và tòa án quân sự Liên Bang. Nên nếu anh không bị nghi ngờ phản quốc thì thông tin chắc chắn không bị ai truy xuất.
Sau khi Lăng Sầm biết chuyện này, phúc lợi của Lục Kiêu liền đến rồi. Nhận được tin nhắn, trong lòng Lục Kiêu ngo nghoe rục rịch, nôn nóng mong đợi. Tuy anh đóng quân cùng một đám Alpha như ngày trước, nhưng Lăng Sầm thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, anh không còn là một Alpha độc thân, luôn có Omega quan tâm mình… Tuy mỗi lần anh xem xong đều lập tức lập lệnh xóa bỏ, nhưng những tình tiết xuất sắc đều lưu kỹ trong đầu, lâu lâu anh lại lấy ra hồi vị. Lục Kiêu yên lặng lưu lại tin nhắn vừa nhận.
Đến tối, anh cẩn thận nhấn mở tin nhắn. Câu hỏi bảo mật nhảy ra màn hình [Em gọi là gì?]
Loại tin nhắn này Lăng Sầm thường đều có đặt câu hỏi bảo mật, đáp sai 3 lần sẽ tự hủy tin.
Lục Kiêu đáp tên Lăng Sầm, đáp án sai!
Lục Kiêu đáp ‘hoa hồng’ theo bản năng, thỉnh thoảng gọi như vậy cũng là tình thú của hai người.
Đáp án sai!!
Lục Kiêu nhíu mày khó hiểu, tự suy xét một hồi đưa ra đáp án ‘hoa hồng lớn’. Đáp án chính xác, tin nhắn tự động mở ra. Anh hơi ngạc nhiên, anh với Lăng Sầm đúng là tâm ý tương thông, lúc đặt tên Hoa Hồng Nhỏ cho bé con, trong lòng cũng đã gọi Lăng Sầm là Hoa Hồng Lớn, chỉ là không nói ra miệng, hóa ra em ấy cũng biết. Còn gì tuyệt hơn khi có bạn đời thấu hiểu như vậy.
Hôm nay là một đoạn ghi âm. Âm thanh phát ra đầu tiên là một tiếng thở dốc, ban đầu nhỏ và nhẹ, càng về sau càng lớn và dồn dập hơn, kèm thêm tiếng rên rỉ như muốn kìm nén mà kìm nén không nổi, âm thanh uyển chuyển, mị hoặc đầy ái dục. “Chồng ơi… nhanh chút nữa.” Xen lẫn là tiếng gọi tên anh, tiếng thúc dục, tiếng than thở ngọt nị dính dấp. Âm thanh quen thuộc của bạn đời khiến lý trí của Lục Kiêu hoàn toàn mất tác dụng, ở trên giường dùng tay, nhắm mắt âm thanh bạn đời sát bên, tự mình giải quyết.
Lục Kiêu nằm trên giường nghỉ ngơi dư vị, không vội đi tắm rửa. Anh lặng yên đốt một điếu thuốc mà đã rất rất lâu anh không hút, hút một hơi lại nhả ra một vòng khói, nhìn khói tan vào hư không. Đại não trống rỗng thoải mái, nghĩ đến Lăng Sầm liền cảm thấy hạnh phúc vui vẻ. Lăng Sầm nói mình là bảo bối của anh, nhưng anh càng thấy Lăng Sầm coi anh là một bảo bối trân quý của cậu.
Hút nửa điếu thuốc, Lục Kiêu tự chủ bỏ vào thiết bị làm sạch, bật lên hệ thống lọc khí. Anh hút thuốc nhưng rất ít khi hút, càng không nghiện thuốc. Anh nghĩ Lăng Sầm cũng không có ý kiến gì nhưng anh không muốn Lăng Sầm hít khói thuốc nên đơn giản khi ở nhà anh chưa từng hút.
Hơn một tháng sau, anh nhận được chỉ lệnh từ Holland, “Bên này bắt đầu vào giai đoạn dọn dẹp chiến trường, cậu giúp tôi chuẩn bị công tác phòng ngự sau chiến.”
“Được.” Lục Kiêu đáp ứng, tâm trạng cũng thoải mái không ít, công việc của họ xem như sắp sửa hoàn tất.
“Đừng nhớ thương Lăng Sầm quá!” Holland trêu chọc trắng trợn, “Xong việc chúng ta sẽ lập tức quay về Đế Tinh.”
Đây là lần đầu tiên Holland làm chỉ huy chính của cả một chiến dịch, rất nhiều việc đều trưng cầu tham khảo ý kiến của Lục Kiêu. Công việc ở tuyến hai cũng là lần đầu tiên Lục Kiêu làm nhưng trong thời gian ở nhà cùng Lăng Sầm khi tân hôn, anh nhàm chán đã đọc qua khá nhiều sách cũng nghiên cứu về vị trí này, hiện tại cũng coi như không uổng phí. Nghĩ lại mới thấy, những điều tốt đẹp này đều là Lăng Sầm mang đến cho anh. Lục Kiêu vội đem Lăng Sầm nhét vào đáy lòng, không nghĩ đến em ấy nữa, nghĩ nữa sẽ nhớ chịu không nổi, sẽ không thể làm việc thật nhanh để thật nhanh trở về với em ấy.
Lăng Sầm đã mang thai đến tháng thứ 7. Alpha phát triển nhanh nên bụng Lăng Sầm giờ như thai 36 tuần, Lăng Sầm là Omega nam tính, túi thai chịu phụ tải không bằng nữ tính, lần gần nhất khám thai, bé