Edit: Lạc Yên
Hiện tại, sinh hoạt mỗi ngày của Lục Kiêu chính là: Buổi sáng thức giấc cùng với Lăng Sầm, sau đó cậu đẩy anh xuống nhà cùng cha mẹ dùng bữa sáng, sau đó sẽ trở lại phòng. Lăng Sầm sẽ để Lục Kiêu đọc sách ở bàn làm việc, thuận tiện phơi nắng, cậu thì nằm trên ghế tựa bập bênh ở bên cạnh cũng phơi nắng. Thường thì phơi một lúc, cậu liền trở nên lười biếng, bản thân cậu không biết nhưng bộ dáng cậu khi đó luôn khiến Lục Kiêu liên tưởng đến một chú mèo lớn lười biếng, hạnh phúc mà chảy dài dưới ánh mặt trời thành một chiếc bánh mèo.
Việc đọc sách im lặng tẻ nhạt nhưng có cậu ở bên cũng trở nên thú vị. Mệt mỏi nghiêng đầu là có thể thấy mỹ nhân tĩnh lặng ở bên, lâu lâu lại khẽ đung đưa chiếc ghế. Có khi cậu sẽ lên Tinh Võng xem một ít tin tức, nhưng phần nhiều thời gian cậu dành chăm chút các bình hoa trong phòng.
Lăng Sầm luôn tìm được các loại hoa thích hợp để cắm trong phòng. Cũng không phải chủng loại cao quý, đều là hoa dại không tên mọc trong Lục trạch mà cậu tiện tay hái khi đi dạo cùng anh. Cậu thường sẽ vừa cười vừa hái hoa, rồi đặt tất cả lên đùi anh bắt anh giúp cậu cầm. Trở lại phòng thì cắm chúng vào những chiếc bình pha lê, đặt đến nơi có ánh nắng chiếu vào, tiếp thêm một ít sinh khí cho cả căn phòng. Nhìn những bông hoa dại đều tràn đầy sức sống, làm lòng anh cũng nở rộ một ánh dương quang.
Khi anh đọc sách, Lăng Sầm cũng thường chuẩn bị cho anh một ít trà bánh thật ngon, bất tri bất giác anh cũng ăn nhiều hơn. Đôi khi lại đổi thành một đĩa trái cây, đã được gọt vỏ, bỏ hột, cắt thành miếng nhỏ có thể dùng nĩa cắm ăn.
Tới trưa thì cậu thường xuống bếp nấu bữa trưa cho anh, sau khi ăn xong thì sẽ làm nũng đòi đi dạo, thường cũng không đi đâu xa, cũng chỉ dạo quanh Lục trạch, khi gặp những nơi cảnh sắc xinh đẹp, họ sẽ dừng lại cũng nhau thưởng thức. Đây là thời gian Lục Kiêu cảm thấy thả lỏng nhất trong ngày. Một nhánh cây, một ngọn cỏ, một đóa hoa, một ngọn gió, một chú chim bay cũng đều là bình đạm. Lăng Sầm lặng yên ở bên cạnh anh, một không gian riêng chỉ của hai người làm lòng anh thấy thực thỏa mãn, chậm rãi bổ khuyết những thương tổn, thiếu hụt trong tâm khảm. Tuy rằng chính anh cũng không ý thức được điều này.
Điều duy nhất không tốt cho lắm chính là mỗi buổi tối anh đều phải uống một loại canh khác nhau. Nhưng lại luôn có một điểm chung là hương vị rất kỳ quái, thật khó uống… Lục Kiêu thật sự nếm không ra được mỹ vị của cái này, cũng không hiểu hầm nấu thời gian dài như vậy không phải dinh dưỡng cũng đều đã mất hết rồi sao? Cho nên, mỗi lần phải uống một loại canh mà trong suy nghĩ của anh là vừa khó uống, vừa không dinh dưỡng thiệt là cảm thấy bi thương ngược dòng thành sông. Dịch dinh dưỡng quân dụng tuy cũng khó uống nhưng ít ra vẫn cân bằng dinh dưỡng nha.
Nhưng bi thương thì cũng chỉ giữ trong lòng. Kiếp sống quân lữ đã khiến anh phải nếm qua không biết bao nhiêu thực phẩm kỳ dị, so với canh bổ còn khó ăn hơn không biết bao nhiêu lần, nên ngày ngày anh vẫn là bình thản, nhẫn nại mà uống hết canh. Hơn nữa, trước ánh mắt trông mong, nụ cười thỏa mãn của Lăng Sầm mỗi lần đem canh cho anh, thường khi anh phản ứng lại thì canh đã được anh tự tay rót đầy bụng mình rồi.
Tàn tật hai chân khiến Lục Kiêu gặp nhiều khó khăn khi thực hiện một số sinh hoạt, trước đây anh vẫn luôn ép bản thân tự mình hoàn thành. Nhưng từ khi có Lăng Sầm, cậu luôn mong muốn được phụ giúp anh, hiện tại anh cũng sẽ tiếp thu một ít hỗ trợ của cậu.
Nhưng mà bạn lữ của anh cũng thật sự quá lớn mật, cư nhiên có khi anh đang ngâm mình trong bồn tắm thì lại đòi lột đồ trèo vào giúp anh xoa xoa…. Tất nhiên là anh phải nghiêm khắc cự tuyệt. Khi ở trên giường nghỉ ngơi, Lăng Sầm cũng hông có chịu an phận chút nào, luôn có ý đồ cá nước thân mật. Cũng may anh là một Alpha, đủ lực lượng áp chế cậu chứ không chắc anh cũng không tưởng tượng mình sẽ bị cậu “làm” gì nữa.
Hơn nữa, cũng nhờ thuốc ức chế trong người vẫn còn tác dụng nếu không trước một Omega nhiệt tình thái quá như cậu, Alpha như anh đây cũng không biết còn ‘giữ gìn’ được bao lâu.
Nghĩ đến chuyện này Lục Kiêu lại cảm thấy não hết cả lòng mề. Lăng Sầm còn trẻ nên dễ xúc động, lúc trước anh nghĩ đợi một tháng khi thuốc ức chế hết tác dụng cậu sẽ nhận ra tình hình mà thay đổi chủ ý, để không bước chân vô cái hố lửa này. Ai mà ngờ đâu,