Edit: Lạc Yên
Tận đến khi vào tới phòng chiếu phim Lục Kiêu vẫn chưa hoàn hồn với câu nói của Lăng Sầm.
Nhân viên công tác thấy họ lập tức tiến đến, mở ra thông đạo chuyên dụng phụ trợ cho người tàn tật, thấy Lăng Sầm là một Omega thì chủ động đưa ra yêu cầu giúp đỡ nhưng cậu lễ phép cự tuyệt. Cậu tự mình đẩy Lục Kiêu theo thông đạo đến vị trí đã mua vé.
Khi ở trường quân đội, Lục Kiêu là một nhân vật phong vân nên có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng lúc đó anh không có cái tâm tư này. Anh cảm thấy nếu có thời gian chi bằng chọn thêm vài môn học hoặc luyện tập thêm vài giờ trên cơ giáp. Với lại trong trường quân đội Bate số lượng Omega cũng thật sự quá ít… Còn các nữ Alpha không cường cũng hung, thay vì nói theo đuổi anh thì nói họ tìm anh thi đấu cơ giáp, cận chiến còn hợp lý hơn.
Sau khi ra trường vào quân bộ, đừng nói Omega, người cùng trường còn ít nữa là huống hồ một người so với một người lại càng cường hãn hơn. Bên bộ hậu cần, bộ nghiên cứu cũng có vài Omega nhưng anh là một người cuồng công việc nên chưa từng nghĩ sẽ bỏ thời gian nói chuyện phiếm cùng các Omega đó.
Bây giờ, nghe một câu nói của Lăng Sầm làm anh miên man ảo tưởng.
Bộ phim này chiếu cái gì thật sự hai người cũng không có quan tâm, chủ yếu là cảm giác được cùng ‘ái nhân’ tới xem phim chung.
Lăng Sầm thời thời khắc khắc chú ý đều ở trên người Lục Kiêu. Cậu phát hiện anh vẫn còn đang suy nghĩ câu nói khi nãy của mình thì tâm trêu chọc nổi lên. Cậu nghiêng người, kề sát môi vào tai anh mà thì thầm: “Lúc đó, em cho anh làm đạo diễn nghen, mọi thứ đều nghe anh an bài. Anh muốn xem cái gì em diễn cái đó, thậm chí nếu anh muốn, lõa thể cũng có thể diễn nha ~~~!!!”
Lục Kiêu cảm thấy từng hơi thở ấm nóng của Lăng Sầm phả vào lỗ tai mình, tựa như hóa thành một âm phù đập cho anh dở sống dở chết, lại không tự chủ được vẽ nên hình ảnh đó trong đầu, tay cũng không biết nên để ở đâu.
Lục Kiêu hít sâu, cố trấn định bất đắc dĩ mà nói: “Đừng nháo, xem phim đi.”
Lăng Sầm thấy tốt liền thu, không trêu chọc anh nữa sợ quá phận sẽ làm anh không thoải mái. Nhưng sau đó cậu lại đánh chủ ý lên khẩu trang trên mặt anh.
“Vâng, à, hay là anh đem khẩu trang tháo xuống đi…”
“Không được.”
Lăng Sầm cố ý chọn một rạp chiếu nhỏ, lại ngồi ở một góc phía sau để tránh bị người khác quấy rầy. Cậu muốn Lục Kiêu có cơ hội làm quen với việc tháo xuống mặt nạ ở bên ngoài.
“Tháo xuống đi mà, rạp phim buổi sáng không có ai coi, phòng chiếu lại tối vậy, mình lại ngồi tít trong này, sẽ không có ai nhìn thấy đâu mà. Tháo ra cho thoải mái, được không anh?”
Lăng Sầm dở mọi thủ đoạn, khuyên nhủ, năn nỉ, cọ cọ, cuối cùng Lục Kiêu cũng hết cách với cậu mà đem khẩu trang tháo xuống, theo bản năng lại đem bản thân lui vào bóng tối. Nhưng so với anh thì thao tác của Lăng Sầm càng nhanh. Tay phải vừa nhận được khẩu trang, tay trái đã tháo luôn mũ trên đầu anh. Anh còn chưa kịp mở miệng đòi lại thì hai tay cậu đã vòng qua cổ anh, kéo anh nghiêng về phía mình, rồi lập tức đặt một nụ hôn chính xác lên môi anh. Hết thảy tuần tự, lưu loát, nhanh chóng mà hoàn thành.
Lục Kiêu cảm thấy chính mình giống như là một võ sĩ, bị lột mất khôi giáp bảo hộ toàn thân. Nhưng còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi thì nỗi sợ hãi đã bị bạn lữ của anh dọa chạy mất luôn.
Cậu chậm rãi nhấm nháp môi anh, thật lâu, thật ôn nhu mà mềm mại, rồi chuyển dần lên hôn cả những vết sẹo trên mặt anh, không có sợ hãi bài xích, chỉ có tình yêu.
Phim đang chiếu là một bộ phim cổ điển, nội dung thật ra khá nhàm chán, trong rạp cũng chỉ lèo tèo vài người, họ lại ngồi tít cuối rạp nên coi như có nguyên một không gian riêng. Sau khi hôn xong, Lăng Sầm thủ thỉ: “Đừng mang, được không?”
“Được.” Lần này thì Lục Kiêu không có phản đối gì nữa.
Lăng Sầm cảm thấy thật vừa lòng, xếp gọn lại mũ và khẩu trang đặt lên đùi mình để khi xem phim xong sẽ lại mang lên giúp anh, sau đó cậu nắm lấy tay anh, đan các ngón mình vào và nắm thật chặt, hơi nghiêng người tựa vào vai anh.
Thực sự thì Lục Kiêu không thích ứng cảm giác như vậy. Dù ở nhà anh cũng chưa từng tháo mặt nạ, mặt nạ đã như một bộ phận trên cơ thể anh, anh cũng đã nghĩ sẽ mang đến hết cả đời. Bây giờ, ở bên ngoài đột nhiên lại tháo xuống tất cả, cảm giác cả khuôn mặt trống trải, thỉnh thoảng hơi lạnh trong rạp thổi qua lại càng làm rõ cảm giác này.
Mỗi lần hình ảnh trên màn hình sáng lên, anh đều muốn cúi đầu xuống nhưng cảm giác nắm tay ấm áp do Lăng Sầm mang đến khiến anh mạnh mẽ giữ vững cổ, không cho phép bản thân cúi đầu trốn tránh.
Lăng Sầm nhìn như chỉ nắm tay Lục Kiêu rồi chuyên chú xem phim nhưng thật ra thời khắc cậu đều chú tâm đến anh. Cậu thấy anh ngồi cứng ngắt một khoảng thời gian, lát sau giống như chậm rãi thích nghi, cơ thể dần thả lỏng thì cảm thấy rất thành tựu, trong lòng như dỡ đi một phần gánh nặng.
Khi phim chiếu hết, Lăng Sầm cẩn thận giúp Lục Kiêu đeo lên khẩu trang, đội mũ, đợi người khác rời khỏi rạp mới đứng dậy đem xe lăn mở ra, đợi anh chậm rãi dịch người qua xe lăn mới đẩy anh ra khỏi rạp.
Giờ này cũng đã gần giữa trưa, cũng có một số phòng chiếu khác cũng đã chiếu xong, người xung quanh tương đối đông làm Lăng Sầm có chút khẩn trương dùm Lục Kiêu. Nhưng anh thì vẫn như thường mà hỏi cậu: “Giờ mình về nhà hả?”
“Dạ, mình về.” Lăng Sầm thấy Lục Kiêu không bị ảnh hưởng thì thấy rất vui, đẩy anh đi về mà khấp khởi hỏi: “Sau này, thỉnh thoảng anh cùng em đi xem phim nhé, được không?”
“Được.” Lục Kiêu cũng ôn thanh đáp lại.
Chỉ cần Lăng Sầm nguyện ý cùng anh, không cảm thấy hổ thẹn khi đi cùng anh, anh đều chiều theo ý cậu. Mà cậu có vẻ thực sự thích điều đó. Có lẽ, anh nên gặp lại bác sĩ tâm lý mà trước đây anh đã đuổi đi.
Lúc đi ngang một quầy trang sức ở lầu 1, Lăng Sầm chợt trông thấy một chiếc nhẫn đính đá quý màu xanh, góc cắt rất giống chiếc nhẫn trước đây của cậu nên hơi dừng bước.
nhan-da-sapphire-ms-sarw008
Nhẫn Sapphire
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Lăng Sầm lập tức phục hồi tinh thần, định đẩy Lục Kiêu đi tiếp. Chiếc nhẫn này thoạt nhìn thì giống hình dáng nhưng nhìn kỹ thì tỷ lệ kém rất nhiều so với cái kia, tuy rằng nhìn một lượt hết cả quầy thì đây có lẽ đã là ‘trấn trạch chi bảo’ của tiệm này rồi vì nó được đặt riêng trên một bục nhung cao.
“Chờ một chút.” Lục Kiêu giữ tay Lăng Sầm dừng lại, nhìn một lượt quầy trang sức.
“Là cái đó sao?” Thoáng bắt được tầm mắt của cậu khi nãy cũng giúp anh xác định được mục tiêu của cậu là chiếc nhẫn Sapphire trên đài.
“Tiên sinh, ánh mắt ngài thật tốt! Đây là chiếc nhẫn quý giá nhất của thương hiệu Calvert chúng tôi, mẫu này chỉ sản xuất hai chiếc đặt ở quầy hàng Đế tinh.” Một nhân viên thấy họ dừng lại thì lập tức bước qua giới thiệu. Dù khách hàng có hơi ăn mặt quái dị, mặt mũi lại che kín mít nhưng ở Đế Tinh dạng người nào cũng có, nhìn bình thường chứ tinh tệ trong đầu cuối cá nhân chưa chắc đã bình thường đâu, nàng mới không giống đồng nghiệp lười biếng mắt lại cao hơn đỉnh đầu chỉ thích tiếp những người sang trọng.
“Được, vậy lấy nó đi.” Lục Kiêu cũng không nhiều lời. Năng lực giao tiếp với người khác của anh đại khái đã thoái hóa gần hết rồi.
Trước đây, anh kiệm lời là vì chỉ thích ngắn gọn, đúng trọng điểm. Còn giờ anh ngại tiếp xúc với người khác, cũng tự thấy việc tổ chức ngôn ngữ của mình có vấn đề. Thật sự cần nhanh chóng tìm đến bác sĩ tâm lý. Lục Kiêu đem mục này đánh mấy dấu sao, in đậm, viết hoa trong lòng.
“Hả? A! À,