Edit: Lạc Yên
Kể ra thì Lăng Bình đối với Lăng Sầm cũng không quá tệ, còn đặt cho cậu một khoang phi thuyền hạng nhất. Lăng Sầm ở đây nghỉ ngơi ổn thỏa, chỉ có mỗi việc là xem một bản những điều cần ghi nhớ về Lục gia, mọi thứ khác đã có Lục gia an bài, từ tuyến đường đi, đến người máy trí năng đưa cơm rót nước. Mấy giờ sau, ở vùng trung chuyển tại tinh đạo số 6, Lăng Sầm gặp được người tiếp đón.
Ba nam nhân khí vũ hiên ngang đón Lăng Sầm lên phi thuyền tư nhân của Lục gia. Phi thuyền này sẽ trực tiếp đưa cậu đến Đế Tinh.
Trên phi thuyền Lăng Sầm có một phòng đơn nhỏ, trong đó có một giường đôi. Thấy giường cậu lập tức trèo lên ngủ. Quả thật không có biện pháp, mắt cậu chỉ hi vọng dựa vào nghỉ ngơi đầy đủ mà khôi phục. Lăng Sầm không muốn xuất hiện trước mặt Lục Kiêu với một đôi mắt đỏ hoe, sưng húp như đời trước.
Đến buổi tối, một trong những thị vệ của Lục gia gõ cửa: “Tiên sinh, ngài ngủ chưa?”
Lăng Sầm rời giường, sửa sang quần áo chỉnh chu, bước ra mở cửa. Là Beta duy nhất trong ba thị vệ. Lăng Sầm hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“À, à…Tôi mang cơm đến cho ngài…Thuận tiện mang cái này cho ngài.”
Beta này có một gương mặt tròn, nhìn rất đáng yêu, biểu cảm lại có chút xấu hổ, trên tay là khay cơm và một ống thuốc chích.
“Đặt cơm xuống đây đi.” Lăng Sầm chỉ vào bàn ở góc phòng, rồi cầm lấy ống thuốc. Đây là một loại thuốc quen thuộc với mỗi Omega, thuốc ức chế, dùng để duy trì trạng thái không phát tình.
“Là hiệu quả dài hay ngắn?”
Thị vệ có chút xấu hổ trả lời: “Là hiệu quả ngắn, có thể giúp ngài không phát tình trong 4 ngày tới.”
Lăng Sầm sửng sốt, đời trước khi cậu nhận được liều thuốc này liền khóc nháo rồi tiện tay quăng vỡ, sau đó đuổi thị vệ đi ra ngoài, cho nên không biết tác dụng của liều thuốc này.
Thị vệ nói tiếp: “Lão phu nhân hy vọng ngài, đêm tân hôn có thể…..”
Thị vệ còn chưa nói xong Lăng Sầm đã hiểu rõ, mỉm cười cắt ngang: “Ta hiểu rồi, cám ơn.” Không mang theo bất kỳ bất mãn nào.
Viên thị vệ này thoạt nhìn chắc chỉ khoảng 20 tuổi, bị Lăng Sầm đưa ra cửa, vẫn cắn khóe môi quay người lại nói với cậu thêm một câu: “Tiên sinh, đây là liều thuốc ức chế cuối cùng của ngài.”
Pháp luật Liên Bang quy định, sau khi kết hôn Omega muốn có thuốc ức chế phải được chồng mình ký tên, mang đơn đến hiệp hội bảo hộ Omega để lãnh. Cho nên nói, nếu chồng không muốn thì Omega sẽ không có được thuốc ức chế. Khi đó dưới tác dụng của tin tức tố của chồng mình, Omega sẽ dễ dàng phát tình, khát cầu quan hệ, và đồng nghĩa việc mang thai cũng sẽ dễ dàng xảy ra. Luật lệ này của Liên Bang một mặt để hạn chế hoạt động của Omega đã kết hôn, mặt khác là để đề cao hiệu suất tạo dựng hậu đại vì con cái của Alpha và Omega sẽ là Alpha hoặc Omega ưu tú.
Lăng Sầm gật đầu cười: “Ta hiểu rõ, ngày mai gặp lại.” Sau đó, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Haizz.” Thị vệ trẻ tuổi ngây ngốc đứng nhìn cửa phòng đã đóng bỗng nhiên thở dài.
Omega này cũng thật là quá xinh đẹp, dù cậu chỉ là một Beta cũng cảm thấy thương tiếc chứ đừng nói là các Alpha khác, thảo nào trên tinh võng các Alpha đều bình chọn Lăng Sầm là đệ nhất mỹ nhân. Lại nghĩ tới tình huống ở Lục gia, Beta yên lặng lắc đầu, dù cậu là thị vệ của Lục gia, lại cũng chỉ là một Beta bình thường, nếu bị thông báo gen ghép đôi rớt trúng đầu chắc cậu cũng không thể nào chấp nhận nổi. Thật đáng tiếc cho một Omega xinh đẹp đến vậy.
Hơn nữa, theo ý kiến của Lục gia là muốn Lăng Sầm lập tức kết hôn cùng thượng tướng, rồi ngay sau đó tiến vào kỳ phát tình để tiến hành hợp hoan. Điều này cũng thật quá đáng, viên thị vệ càng cảm thấy đồng tình với Lăng Sầm.
Beta đứng ngoài cửa phòng thở ngắn than dài chốc lát rồi mang khay không rời đi.
Điều này Lăng Sầm hoàn toàn không biết. Omega yếu hơn nhiều so với Beta, Beta lại cũng yếu hơn Alpha. Là một Omega thuần chủng, yếu đuối Lăng Sầm không thể nào cảm giác có người đứng trước cửa thương tiếc mình.
Liều thuốc ức chế cuối cùng sao? Lăng Sầm cầm lên ống thuốc. Thật tốt, sau này phải chăng cậu sẽ luôn được ở bên cạnh chồng mình. Vô ý thức sờ sờ bụng nhỏ, hiện giờ chỉ có sáu khối cơ bụng mỏng, nhưng chờ khi đến bên Lục Kiêu sẽ nhanh chóng phồng lên, đúng không? Nghĩ