Edit: Lạc Yên
Ở nhà ăn, ba người Lục gia đều đang an tĩnh dùng bữa sáng, khi Lăng Sầm tiến vào là lúc Lục lão phu nhân vẫn đang hài lòng mà nhìn ngắm con trai mình. Tốc độ khôi phục của anh nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán, kể cả về sức khỏe hay tâm lý. Loại tự tin cường thế của một quân nhân Alpha dường như đã trở lại trên người anh. Tất cả đều là công lao của Lăng Sầm, Lục lão phu nhân càng nhìn càng thấy vui vẻ.
“Lăng Sầm, con đã trở về!!!” Nàng vừa dời mắt khỏi con nàng thì thấy Lăng Sầm từ cửa nhà ăn bước vào, tức khắc kinh ngạc mà thốt lên.
Lục Kiêu vừa nghe vậy lập tức quay người lại nhìn, động tác quá nhanh làm dao ăn xẹt qua đĩa sứ phát ra một tiếng vang thanh thúy. Anh xấu hổ, buông dao nĩa xuống, ho nhẹ một tiếng. Lăng Sầm thấy anh vì mình mà thất thố thì cảm thấy siêu vui vẻ. Cậu một đường trở về đều mang theo tâm trạng có chút bất mãn, rồi lại tự an ủi, rồi lại tức giận tuần hoàn mà lặp lại. Vậy mà giờ nhìn thấy cảm xúc mong đợi lộ ra của anh thì thấy trong lòng nhẹ bẫng.
“Dạ vâng, ba mẹ, con đã trở về.” Lăng Sầm bước nhanh đến bàn ăn, lên tiếng chào hỏi phu thê Lục tướng quân.
“Nào mau ngồi xuống, con đã dùng bữa chưa?” Lục lão phu nhân nhìn thoáng qua đầu cuối cá nhân, mới 7 giờ hơn. Lăng Sầm là từ Tinh Đạo số 2 mà trở về, giờ này đến đây chắc chắn phải thực hiện bước nhảy vũ trụ. Rất nhiều Omega khi trải qua trạng thái này đều ăn không vô. Quả nhiên, Lăng Sầm khẽ lắc đầu.
“Dạ chưa.”
“Ai nha, đứa nhỏ này, vất vả con rồi, nhanh, nhanh ngồi xuống dùng bữa cùng chúng ta.” Lục lão phu nhân vội nói.
Nữ giúp việc nhanh nhẹn tiến lên giúp kéo ghế và bày biện đồ ăn trước mặt cậu. Lăng Sầm hạ vai đặt chiếc vali lên mặt đất, rồi thong thả ngồi xuống, ở dưới mặt bàn cậu vươn tay mơn trớn phần eo sườn của Lục Kiêu rồi khẽ nháy mắt với anh một cái, giống như là động tác trêu chọc nhỏ giữa tình nhân với nhau.
Lục Kiêu nhẹ nhõm thở ra một hơi. Lăng Sầm từ khi bước vào cửa đều không nói với anh tiếng nào, làm anh cảm thấy hình như cậu đang giận anh, có lẽ quà anh tặng khiến cậu không hài lòng. Tối qua anh đợi thật lâu cũng không thấy Lăng Sầm gọi video với anh, anh trằn trọc soạn soạn sửa sửa mấy tin nhắn xin lỗi nhưng sao cũng thấy không ổn, cuối cùng đành im lặng không biết nên làm gì. Cũng may, Lăng Sầm vẫn thân mật với anh như cũ.
“Lăng Sầm, con mang theo cái gì vậy?” Lục lão phu nhân thấy vali nên tò mò hỏi.
“Dạ, là một ít đặc sản của tinh hệ Carlvert, con mang về.”
“Ừm.” Nghe vậy Lục lão phu nhân cũng không có hứng thú.
Lục Kiêu thì tất nhiên là biết trong vali này là cái gì, tâm trạng có chút vi diệu…
Thói quen ở Lục gia là ăn không nói nên Lục lão phu nhân quan tâm hỏi han Lăng Sầm hai câu cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, để Lăng Sầm có thể chuyên tâm ăn uống. Không khí nhà ăn trở lại yên tĩnh như trước khi Lăng Sầm bước vào. Lục lão tướng quân rời đi sớm nhất, ông hôm nay phải ghé quân khu huấn luyện tân binh, tuần tra một vòng rồi mới quay lại quân bộ.
“Lăng Sầm, về nhà rồi thì nghỉ ngơi cho tốt.” Lục lão tướng quân trước khi đi cũng dặn dò cậu một câu.
“Dạ vâng, cảm ơn ba.” Lăng Sầm vừa nghe thì lập tức buông dao nĩa, ngồi nghiêm trang mà trả lời.
“Được rồi, ông đi nhanh đi, để yên cho con nó ăn.” Lục lão phu nhân thấy vậy thì xua chồng mình đi. Đúng là hai cha con ruột mà, nói chuyện lúc nào cũng cứng nhắc…
Lục lão tướng quân bị vợ mình đuổi thì bất đắc dĩ nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại Lục lão phu nhân vui sướng ngồi ăn cùng con dâu. Nàng nhớ lại Anna gặp nàng lúc nào cũng oán giận không thể nào hòa thuận với con dâu, dù mỗi tháng chỉ gặp mặt một lần, thế mà con dâu bà ấy đều có cách là cho Anna tức giận đến nửa tháng tiếp theo cũng chưa nguôi. Con dâu bà ta lúc nào trở về cũng tìm cách đào đi một ít sản nghiệp của gia tộc Valentine để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, bà ấy vì nể mặt nhi tử, cũng không muốn nháo chuyện mất mặt nên đành nhịn, dùng vốn liếng riêng mà bù đắp các lỗ hổng. Kết quả là nuôi lớn lòng tham của con dâu, để cô ả thậm chí dám bòn rút cả tiền thuế… Sau khi Anna phát hiện, vội vàng bổ sung, rồi đem chuyện này nói cùng trượng phu, thành ra có thêm một người cùng bà phiền não. Hiện tại mỗi ngày, hai vợ chồng già còn phải nhìn chằm chằm công việc gia tộc của tiểu bối. Anna tâm trạng phiền muộn đến sinh ra một đống nếp nhăn. Lục lão phu nhân sờ sờ khóe mắt được bảo dưỡng kỹ càng của mình, nàng nghe vậy chứ không có dám khoe ra con dâu của nàng có bao nhiêu tốt. Nàng thấy như thế không khác nào đổ dầu vào lửa, sợ Anna càng không vừa mắt con dâu, sẽ nổ ra đại chiến gia tộc mẹ chồng nàng dâu. Nàng cũng không có biện pháp, con dâu nàng tốt vậy đó, làm nàng cũng không có phiền muộn mà ra được nếp nhăn đâu, người ta vừa ngoan lại vừa một lòng một dạ yêu thương chăm sóc con nàng chu đáo đến là như vậy.
Mấy ngày trước bác sĩ tâm lý còn yêu cầu nàng thuận theo tự nhiên, đừng can thiệp vào cuộc sống hai vợ chồng, nàng còn do dự có nên bỏ qua lời khuyên mà kêu Lăng Sầm trở về không, nhưng dù sao người chuyên nghiệp là Watts nên nàng cứ đắn đo mãi. Không nghĩ tới nàng chưa rối rắm xong thì Lăng Sầm đã tự động trở về rồi. Đây mà còn không là con dâu tốt thì không có ai là con dâu tốt trên đời nữa rồi.
Lục Kiêu vẫn luôn ngồi bên chờ Lăng Sầm dùng xong bữa sáng mới chuyển động xe lăn về phòng, Lăng Sầm lập tức bước đến đẩy xe cho anh giống như trước đây.
“Để em đẩy anh đi.” Lăng Sầm ôn nhu mà nói với anh.
Lục Kiêu gật đầu với cậu.
“Mẹ, tụi con lên phòng trước.” Lăng Sầm hướng Lục lão phu nhân lễ phép nói.
Lục lão phu nhân nhìn Lăng Sầm hòa ái, đúng là càng nhìn càng thấy hài lòng. Phu thê hai người càng tình cảm nàng lại càng thấy vui nên lập tức gật đầu mỉm cười xua tay.
Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu về đến phòng. Theo thông lệ, buổi sáng anh sẽ xem một ít tư liệu, nhưng hiện tại Lăng Sầm ở bên, anh chỉ muốn ngắm nhìn cậu một chút, ngắm con người chân thật chứ không phải hình ảnh ba chiều qua đầu cuối cá nhân.
“Anh nhìn cái gì vậy?” Lăng Sầm cười với anh một cái rồi đem cái vali nhét vô lòng anh. “Nè, trả cho anh. Thiệt là không nghĩ anh lại đưa em cái này…” Chớp chớp mắt, “Em còn cho rằng… là cái khác kia.” Lăng Sầm nói rồi đem xe lăn đẩy đến bên cạnh thảm lông, rồi khoanh chân ngồi bệt xuống.
“Em không thích.” Lục Kiêu trầm giọng nói, đem vali đặt qua một bên, trong lòng cảm thấy thật thất bại, nghĩ lại cũng thấy phần quan tâm này cũng hơi kỳ quái, đúng là không thể nào xem như một lễ vật hoàn mỹ được.
“Cũng không hẳn… Chỉ là em không ngờ tới thôi.” Lăng Sầm ôn nhu mà sửa lại, cầm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Nhìn anh như một chú cún cụp đuôi ủ rũ khi làm sai, thiệt là không đành lòng mà. Cậu nhớ tới một chuyện, chưa nói đã thấy buồn cười, nên vừa cười vừa mở đầu cuối cá nhân đưa cho Lục Kiêu tấm hình cậu tự chụp khi mũi bị đập đỏ bừng.
“Anh coi nè, em không có ngờ đây là một không gian áp súc luôn, nên lúc mở ra bị bay ngay vào mặt. Anh nhìn mũi em nè, buồn cười lắm đúng không?” Lăng Sầm chỉ vào tấm hình, giờ nhìn lại cậu cũng thấy thiệt là buồn cười. Nhưng Lục Kiêu nhìn thấy chóp mũi sưng đỏ trên hình, không cảm thấy buồn cười chút nào, chỉ cảm thấy đau lòng.