Edit: Lạc Yên
Vốn dĩ Lăng Sầm còn đang xiêu vẹo tựa lưng vào đầu giường, vừa nghe thì kích động đến ngồi bật dậy. Cậu thật sự vì Lục Kiêu mà cao hứng. Đại học Liên Bang Reiss ở Đế Tinh là trường quân sự xuất sắc nhất toàn Liên Bang, 70% các tướng lãnh ưu tú của Liên Bang đều xuất thân từ trường đại học có bề dày lịch sử này. Hiện tại, ngôi trường có địa vị cao cả bậc nhất trong lòng nhân dân Liên Bang lại chủ động hướng Lục Kiêu tung cành oliu, đây là một tín hiệu vô cùng tốt.
“Ừ.” Lục Kiêu hòa hoãn mà đáp lời. Đây là một tin tức tốt nhưng khi anh chia sẻ cùng Lăng Sầm, mạc danh mà có hơi ngượng ngùng.
Lăng Sầm thì lại vì quá kích động mà cũng không để ý chút biến hóa đó, liên thanh mà hỏi: “Khi nào anh đi? Là đi ở cơ sở chính đúng không?”
“Cuối tuần này, đúng là ở cơ sở chính ở Đế Tinh.” Lục Kiêu vừa trả lời, vừa gửi luôn cả thư mời qua đầu cuối cá nhân của Lăng Sầm.
Vừa nhận được, cậu đã lập tức mở ra, cẩn thận mà đọc kỹ từng chữ: “Là mời anh chia sẻ về kinh nghiệm đối chiến với Trùng tộc.”
Lục Kiêu gật đầu: “Bên phía trường học còn gửi đến thư mời bảng giấy.” Đây là thư mời chính thức, biểu thị sự tôn trọng cao nhất.
Thái độ của đại học Reiss đủ chân thành. Lục Kiêu cũng rất động tâm. Lăng Sầm nghĩ nghĩ lại hơi do dự.
“Họ muốn anh giảng giải về đối chiến Trùng tộc… Hay là anh đừng đi.”
Lục Kiêu vất vả lắm mới khôi phục một ít, Lăng Sầm thật không nỡ để anh phải suy nghĩ về những chuyện đã qua. Cậu vẫn còn nhớ, thời gian đầu sau khi kết hôn, bản chất là cậu ngủ thính, nhiều lần chứng kiến Lục Kiêu nửa đêm gặp ác mộng, mồ hôi đầm đìa mà bừng tỉnh. Có khi không tỉnh thì còn nói một số lời nói mê sảng cổ quái. Mỗi lần cậu đều giả bộ không biết. Sau đó, lại âm thầm tra cứu trên Tinh Võng mới tìm được nghĩa của một số trong đó là thuật ngữ trong quân sự, cách chỉ huy trận hình đối chiến trùng tộc.
Lăng Sầm phỏng đoán được nguyên nhân khiến Lục Kiêu bị bóng đè thì rất đau lòng, vì lẽ đó mỗi đêm cậu đều quấn lấy Lục Kiêu, đòi hỏi anh phải ôm ấp mình. Mỗi khi vờ ngủ mà lăn vào lòng anh, Lục Kiêu sẽ khẩn trương đến thân thể cứng đờ, Lăng Sầm ngoài mặt bình thản diễn ngủ say sưa, phần vì sợ biểu lộ sợ hãi sẽ tổn thương đến Lục Kiêu, phần vì sợ anh biết cậu giả bộ sẽ đẩy cậu ra. Thật ra thì trong lòng của Lăng Sầm cũng vô cùng khẩn trương, khẩn trương gấp trăm lần so với Lục Kiêu, vì đôi khi ác mộng kịch liệt Lục Kiêu cũng sẽ động thủ…Với sức lực của một Alpha cường đại như Lục Kiêu, thì dù là một Alpha cũng sẽ bị thương chứ đừng nói là một Omega yếu đuối. Nếu chỉ bị thương da thịt thì còn đỡ, Lăng Sầm sợ nếu Lục Kiêu mà thật động thủ lên người cậu thì chắc cả cánh tay cũng bị đánh rớt ra mất, tưởng tượng thôi đã thấy thật là đáng sợ!!!!
Cũng may nếu trước khi ngủ mà Lục Kiêu ôm cậu thì giấc ngủ liền an ổn rất nhiều. Điều Lăng Sầm lo sợ chưa từng phát sinh.
Gian nan lắm Lục Kiêu mới khá hơn, vậy mà đại học Reiss lại muốn mời anh chia sẻ lại chuyện cũ, cái chuyện đã từng mang đến rất nhiều thống khổ cho anh. Lăng Sầm vô cùng không đồng ý nhưng có vẻ như Lục Kiêu lại rất muốn đi, cậu không biết nên nói thế nào với anh, sợ anh hiểu lầm cậu không ủng hộ anh.
“Vì sao hả em?” Lục Kiêu nghi hoặc hỏi.
“Em chỉ là… cảm thấy anh rất vất vả mới có thể bước qua, không nên vì diễn thuyết mà phải một lần nữa nhớ lại những hồi ức đáng sợ đó.”
Lục Kiêu nghe vậy thì bật cười: “Không có việc gì, sự việc đó đối với ta đã không còn ảnh hưởng nữa rồi.”
Dù nghe vậy trên mặt Lăng Sầm vẫn đầy ý không tán đồng, Lục Kiêu cũng không cười nữa, trầm ngâm mà giải thích: “Em biết không, phần lớn học sinh tốt nghiệp từ Reiss đều sẽ vào quân bộ, thủ vệ Liên Bang. Nếu ta có thể dạy cho họ thêm một chút kinh nghiệm, có lẽ sẽ ít nhiều giúp họ giảm bớt một phần tổn thất không cần thiết, tăng thêm một phần sống sót.”
Lăng Sầm lâm vào im lặng. Nếu để cậu lựa chọn, khẳng định cậu sẽ không cho anh đi. Những điều từng xảy ra đã phá hủy con người Lục Kiêu, khiến anh tàn tật, hủy dung, sức khỏe suy nhược, thậm chí khiến tính tình thay đổi theo chiều hướng không tốt, tâm lý cũng không ổn định. Vì bảo hộ Liên Bang anh đã trả giá đủ nhiều, trả giá bằng chính con người và tất cả khả năng của anh rồi. Hiện tại, cậu chỉ hi vọng có thể cùng anh an an ổn ổn mà trải qua nửa đời còn lại. Nhưng đây lại không phải là điều anh muốn, cậu hiểu rõ điều này.
“Vâng, vậy em ủng hộ anh, mình đi thôi anh.” Lăng Sầm ôn nhu nói. “Lúc đó, em sẽ đi cùng anh.”
“Không cần đâu em, em cứ đóng phim, không nên lại xin nghỉ.” Lục Kiêu ngăn cản. Đã nhận công việc, lại không chuyên tâm làm tốt sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lăng Sầm.
“Lăng Sầm”
“Dạ??”
“Ta không yếu ớt đến vậy, dù cho cả đời ta cũng chỉ có thể ngồi như vậy cùng em nói chuyện, nhưng vẫn còn là một quân nhân của Liên Bang, thì ta không có lý do để sợ hãi.” Lục Kiêu chỉ vào hai chân tàn phế của mình, vừa cười mà nói với Lăng Sầm. Khi nói anh ngẩng cao đầu, cằm hơi nhếch lên đầy khí khái.
Lăng Sầm chưa bao giờ thấy một Lục Kiêu như vậy, nhất thời nhìn đến mê say.
“Từ trước đến nay, ta vẫn luôn làm trọn trách nhiệm thủ vệ Liên Bang. Đối với Liên Bang dù cuối đầu hay ngẩng đầu ta chưa từng thấy hổ thẹn. Nhưng…đời này, ta chỉ hổ thẹn với mình em.” Lục Kiêu thấp giọng nói: “Ngay từ đầu, chồng của em đã là một người tàn tật, những điều một người chồng nên làm, ta chưa từng làm được cho em. Ngược lại còn cần em phải chiếu cố ta, là ta không đủ tư cách…”
“Không phải.” Lăng Sầm lắc đầu nguầy nguậy. Bình thường cậu mồm nhanh miệng lúc này vậy mà lại nghẹn ngào: “Anh là tốt nhất.” Phải cố gắng hít sâu, nỗ lực lắm mới nói ra được câu này. Lời của anh làm cậu cảm thấy đau lòng. Với cậu không ai có tư cách hơn anh, một chút khuyết tật cũng chỉ là bên ngoài, cậu đã có thể bình thản chấp nhận.
“Ừ.” Lục Kiêu biết suy nghĩ của cậu, cũng rất hạnh phúc vì điều đó.
Thấy cậu còn ngơ ngác, Lục Kiêu chợt nhớ đến một chuyện chưa nói với Lăng Sầm.
“Lăng Sầm, cha của em, hắn lại đây.”
Lăng Sầm vẫn đang tiếp tục chìm đắm trong sự đau lòng. Cậu không biết Lục Kiêu có suy nghĩ như vậy. Cậu chỉ luôn cho rằng là anh yêu cậu ít hơn cậu yêu anh. Nhưng dù anh yêu cậu chỉ bằng 80% cậu yêu anh thì cậu cũng đã thỏa mãn lắm rồi, cậu bằng lòng trả giá nhiều hơn, theo thời gian, anh sẽ nhận ra chân tình của cậu, sẽ từ từ làm đầy lên 20% còn lại. Cậu vẫn luôn ôm lấy suy nghĩ như vậy. Nhưng giờ phút này cậu mới biết, hóa ra Lục Kiêu cũng vì yêu cậu mà lo được lo mất. Lục Kiêu không giỏi ăn nói, nhưng những lời lẽ mộc mạc lại là tình cảm chân thành nhất. Lăng Sầm cảm động không thôi.
Từ nhỏ đến lớn, Lăng Sầm vẫn luôn cho rằng mình là một người không may mắn, luôn mong chờ một ngày đổi vận, cả kiếp trước đến cuối cùng vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng nay cậu lại cảm thấy, có lẽ tất cả may mắn của cậu là có được người trước mắt này, là phần thưởng lớn nhất ông trời đền bù cho cậu.
“Cha của em? Lăng Bình?” Một lúc sau Lăng Sầm mới hiểu ra Lục Kiêu đang nói ai.
“Ừ, hắn mang cả nhà lại đây, khoảng 2 ngày nữa sẽ đến.”
“Hắn đến làm gì? Em biết rồi…có phải gia tộc Fride đã nuốt được toàn bộ Lăng gia, đúng không anh?”
Lục Kiêu nhìn khuôn mặt tràn đầy hưng phấn