Edit: Lạc Yên
Hailey cảm thán: “Lăng ca, anh đưa em một khoản lớn như thế, tất nhiên em không thể phụ lòng anh rồi. Hơn nữa, em cũng rất cảm động trước tình cảm của Corleone và người yêu của anh ấy, vào lúc sự nghiệp bấp bênh thế này mà vẫn muốn gả cho Corleone chắc chắn đây là chân ái.”
Hiện tại, quả thật Corleone bị công ty đóng băng hoàn toàn rồi. Chờ bộ phim “Thiên lý chi ngoại” này quay xong, hợp đồng cũng không có công ty nào ký, có lẽ Corleone đại ca chắc sẽ phải thật sự đi làm thợ hồ như hắn từng nói mất thôi. Vậy mà người yêu của hắn vẫn nguyện ý gả, đến lễ cưới sơ sài vậy cũng chấp nhận, tình cảm thanh mai trúc mã này cũng thật sự là quá sâu đậm rồi.
Hailey cảm thấy hâm mộ vô cùng. Vì cái gì một cô nương bé bỏng xinh xắn như cô lại không có một người yêu như vậy cơ chứ, muốn FA đến bao giờ đây?
Lăng Sầm thấy biểu tình của Hailey thì khẽ cười. Cậu đem hộp trang sức đóng lại, đưa cho Hailey cất.
“Hailey, có khả năng là khi anh tặng phần lễ vật này, Corleone và người yêu của anh ấy sẽ không nhận.”
“Ý, vậy sao anh còn đưa?” Hailey khó hiểu hỏi, vậy không phải công sức của hai người đổ sông đổ bể sao?
“Thì cho bọn họ lựa chọn thôi.” Lăng Sầm cười đáp. Nếu họ nhận, coi như hôn lễ cũng không có gì tiếc nuối, cậu sẽ vì vậy mà cảm thấy vui thay cho hai người bọn họ. Nếu họ không chịu nhận, thì cậu cũng sẽ không miễn cưỡng, lại càng trân trọng những người bạn đáng quý này.
Hailey nghe nửa hiểu nửa không, cũng gật gật đầu.
Lăng Sầm chợt nhớ ra liền nói:
“Hailey, về sau em có thể chuẩn bị một ít đồ trang điểm đặt trong phòng tắm giúp anh nhé.” Cái gì cũng không có, làm khi Lục Kiêu đến cậu trở tay không kịp, phải đầu bù tóc rối, tiều tụy tàn tạ xuất hiện trước mặt anh, phá hủy hết cả hình tượng cậu khổ công xay dựng bấy lâu nay.
Hailey lại thấy khó hiểu, không phải bình thường ngoài lúc quay phim anh đều không chịu trang điểm sao, tới phim trường thì có chuyên viên rồi, về tới phòng thì chỉ có lăn ra ngủ nữa thôi, còn đòi trang điểm làm cái gì. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Hailey vẫn chuyên nghiệp mà đáp ứng.
Các cảnh quay thê thê thảm thảm của Lăng Sầm cuối cùng cũng kết thúc rồi. So với Lăng Sầm, Hailey còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn: “Cuối cùng cũng không phải mặc đồ rách nữa rồi.”
Lăng Sầm ngồi trên ghế chờ diễn nghe vậy cũng gật gật đầu vui vẻ. Nếu không phải cậu muốn chuyển hình tượng chắc chắn cũng không chịu nổi đạo diễn Caleb thỏa sức dày vò như vậy. Quần áo trái mùa đã khổ, hóa trang thì càng xấu, cảnh quay thì toàn ngoại cảnh khổ sở, ba bữa lại đổi thêm một bộ quần áo càng ngày càng rách nát. Rốt cuộc cũng được mặc lại quần áo hoa lệ rồi.
“Corleone, chờ tôi một chút.” Lăng Sầm thấy Corleone bước ngang qua phòng nghỉ thì lập tức gọi hắn lại. Một tay cậu hướng Hailey vẫy vẫy. Hailey hiểu ý nhanh nhẹn đem hộp trang sức đưa cho Lăng Sầm.
“Anh qua đây với tôi một chút.”
Corleone mặt đầy khó hiểu đi theo Lăng Sầm đến một góc khuất trong phim trường. Lăng Sầm ngó quanh, không thấy ai để ý mới cười nói với Corleone: “Cái này, là quà tân hôn, để chúc mừng hai người.”
“Cám ơn.” Corleone nghe vậy thì hạnh phúc nhận lấy, cứ tưởng là một món quà tiêu chuẩn nho nhỏ nên cũng không khách khí mà mở ra, sau đó thì hết hồn.
“Này…này…này cũng quá sức quý giá rồi.”
Corleone nghẹn họng, bị bất ngờ mà nhìn trân trối. Những viên kim cương phản chiếu ánh đèn trong phim trường chói muốn đau cả mắt hắn.
“Này, tôi không thể nhận, cảm ơn ý tốt của cậu.” Nói rồi hắn dứt khoác đóng nắp hộp trang sức đưa lại cho Lăng Sầm.
“Anh nhận đi, không phải vì anh, vì người anh yêu mà.” Lăng Sầm bày vẻ thâm sâu mà nói một câu ‘nhất châm kiến huyết’.
Corleone ngẩn ngơ. Nếu là đưa cho hắn, khẳng định là hắn sẽ cự tuyệt không chút do dự. Nhưng lời nói của Lăng Sầm lại làm hắn do dự, đây là vì bạn đời của hắn. Trước đây, vì quá phiền muộn, hắn có từng bâng quơ hỏi thăm một chút ý kiến của Lăng Sầm. Tưởng nghe rồi thôi, ngờ đâu Lăng Sầm không chỉ chân thành lắng nghe lại còn nghiêm túc mà suy xét vì hai người bọn họ.
Corleone do dự mà siết chặt hộp trang sức trong tay một hồi lâu, rồi như hạ quyết tâm trầm giọng mà nói:
“Cám ơn cậu, sau này khi kiếm đủ tiền tôi sẽ gửi lại cho cậu.” Nói rồi Corleone khẽ cúi đầu thể hiện sự cảm tạ sâu sắc.
Ai mà không muốn đưa cho người mình yêu những điều tốt nhất. Hôn lễ của bọn họ đã đủ khiêm tốn rồi. Có bộ trang sức này đưa cho Beta của hắn cũng coi như không có gì tiếc nuối nữa. Hắn cũng không phải thích chiếm tiện nghi của người khác, nhưng vì bạn đời của mình, lần đầu tiên hắn vi phạm nguyên tắc của bản thân. Ân tình này của Lăng Sầm, hắn cũng sẽ không quên, cũng sẽ cố gắng báo đáp. Ngón tay Corleone siết chặt trên hộp như muốn hằn ra dấu.
“Không nên như vậy, đây là lời chúc phúc của tôi dành cho hai người, cũng xem như lời xin lỗi vì đã không thể tham dự hôn lễ, chỉ cần hai người hạnh phúc là xứng đáng với món quà này rồi.” Lăng Sầm vừa nói, vừa mỉm cười, chân thành chúc phúc:
“Hai người chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Lăng Sầm thấy ở phía xa Hailey đã đi tới tìm cậu, xem ra là đã sắp đến tràng diễn tiếp theo của cậu rồi. Chắc cô nàng sợ nhân viên đoàn phim đi tìm cậu rồi thấy hai người lén lút trong góc, lại tung ra tin đồn bất lợi nên mới vội đi trước.
“Tôi đi trước nhé, sắp đến cảnh diễn của tôi rồi.”
“Được.” Corleone gật đầu, vẫn còn hơi thất thần.
Phần tiếp theo là những cảnh diễn khi Lăng Sầm quay trở về cố hương, trèo từng bước lên bậc thang quyền thế, địa vị. Đạo diễn Caleb trước đây vẫn lo lắng, sợ Lăng Sầm không đủ khí tràng để thể hiện nhân vật lúc này. Mỹ diễm thì Lăng Sầm có đủ, nhưng khí thế thì yếu quá, diễn xuất cũng không có gì đặc sắc, thật sự chỉ là một túi da xinh đẹp mà thôi, à là kiểu diễn viên bình hoa, đứng im thì cảm thấy chính là nhân vật ấy, vừa động là hình tượng rơi rụng. Nên thiết lập ban đầu của ông là phải lợi dụng trang điểm, phải làm cho mặt cậu ác lên, sắc nét lên, hung dữ lên, diễn không ra khí thế thì cái mặt tự có một phần khí thế, sau này hậu kỳ lựa góc cắt ghép cũng được. Đây là thủ đoạn thường dùng trong giới giải trí. Ít ra người xem vừa nhìn vô là biết ngay ai là nhân vật phản diện, hoặc khi nào thì nhân vật đã hắc hóa thành công. Tránh để người xem bị rơi vào trạng thái mù mờ.
Nhưng qua vài cảnh diễn của Lăng Sầm, đạo diễn Caleb lại thay đổi chú ý rồi. Ông quyết định chỉ cho cậu hóa trang đạm mạc thôi, tất cả những cảnh trang dung hung ác đó đều xóa đi quay lại. Ai nói một vị thế giai công tử, nhẹ nhàng điềm tĩnh lại không thể là một người đầy thủ đoạn cao khiết, âm hiểm. Đây mới chính là hình tượng nhân vật này trọn vẹn trong lòng ông. Lăng Sầm cứ tự nhiên diễn như thế lại như làm sống lại đứa con tinh thần của ông. Thiệt là muốn cho cậu ấy 32 cái like. Quá trình quay phim này càng thoải mái, vui vẻ hơn bao giờ hết. Tất nhiên là với đạo diễn thôi chứ diễn viên như Lăng Sầm thì vẫn cực nhọc lắm.
Quay đến giữa trưa, Lăng Sầm liền qua loa tháo hết trang sức, đổi lại bộ quần áo hưu nhàn không gây chú ý, đến Hailey cũng không dẫn theo liền gấp không đợi kịp mà lao đi ăn trưa cùng Lục Kiêu. Khi nãy cậu có liên lạc với Lục Kiêu rồi, có hỏi sáng nay anh đi đâu. Lục Kiêu trả lời chỉ ở trong phòng khách sạn thôi. Sau đó anh còn chủ động rủ cậu cùng ra ngoài ăn cơm trưa, anh đã đặt chỗ. Tất nhiên Lăng Sầm sao có thể từ chối, chỉ đợi đạo diễn hô nghỉ trưa là biến mất ngay. Hailey có hỏi Lăng Sầm để cô lái xe đưa cậu đi nhưng đời nào cậu chịu, chỉ lấy chìa khóa xe huyền phù thôi, chứ bóng đèn thì phải để lại. Người ta đi hẹn hò đó, theo mà làm cái gì.
Nơi Lục Kiêu chọn là một nhà ăn bán lộ thiên, là sân vườn có nhìu cây xanh tươi mát những vẫn riêng tư vì có tường pha lê quây lại.
“Nhớ em không?” Lăng Sầm vừa vào phòng đã nhào vào người Lục Kiêu, vươn móng vuốt cúi người mà ôm chầm lấy anh. Cười vui vẻ mà hỏi.
Lục Kiêu vỗ vỗ cánh tay cậu ý bảo cậu buông ra, tuy rằng đã mang diện mạo giả lập nhưng vẫn nên cẩn thận, dù gì cũng đang ở bên ngoài. Hơn nữa cũng chỉ mới tách ra có một buổi sáng, không phải là cả tháng chưa gặp.
“Được rồi, gọi món thôi anh.” Lăng Sầm bất đắc dĩ mà buông anh ra, chồng cậu là cái đồ muộn tao, cậu cũng không có biện pháp. Cách anh quan tâm cậu cũng không phải chỉ ở mặt ngoài. Như nhà hàng này chẳng hạn, anh không lựa một nơi xa hoa hoặc quá nổi tiếng nhưng nơi này gần phim trường của cậu, lại là khẩu vị cậu yêu thích – món ăn Trung Hoa. Mọi chuyện anh đều âm thầm chuẩn bị chu đáo, không cần phô trương cho người ngoài nhìn thấy, chỉ cần tốt cho cậu thôi. Người như anh khi yêu một người, không phải chỉ là một lời yêu trên môi miệng, cũng không chỉ quan tâm bản thân người đó, mà sinh hoạt, sự nghiệp