Edit: Lạc Yên
Morris là người giỏi về tâm kế, trên mặt luôn mang nụ cười ôn hòa, làm cho người đối diện cảm thấy hắn là một quý tộc hữu lễ, lịch thiệp, lại hào phóng, tử tế. Kiếp trước chính Lăng Sầm đã bị lừa thảm trên tay hắn.
Lăng Sầm ngồi ngẩn người trên sô pha trong phòng khách sạn, phá lệ mà không nghiên cứu kịch bản. Trên người cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, vòng hai tay ôm lấy một chân, chân kia duỗi dọc theo chiều dài sô pha. Áo này là áo của Lục Kiêu, lần trước khi cậu trở về đã trộm mang theo, không biết anh có phát hiện ra chưa. Trên áo sơ mi của Lục Kiêu vẫn còn nhàn nhạt lưu lại tin tức tố Alpha cường đại của anh. Hương vị này phần nào giúp Lăng Sầm trấn an bản thân. Mặc vào chiếc áo này Lăng Sầm cảm thấy như đang có anh ở bên, như đang khoác lên một chiếc áo giáp, cho cậu dũng khí đối diện với bất cứ khó khăn nào.
Chỉ cần vì Lục Kiêu, điều gì cậu cũng làm được.
Lăng Sầm tự rót cho mình một ly vang đỏ, hương rượu phảng phất trong không khí, có tác dụng giúp cậu thư giãn, tĩnh tâm suy nghĩ xem Morris vì sao lại xuất hiện ở đây.
Morris không bao giờ làm chuyện vô nghĩa, hắn không ở Đế Tinh hưởng thụ, đột nhiên lại chạy đến Tinh Đạo số 2, có lẽ…muốn ra tay với cậu, muốn tìm một cơ hội thông qua cậu để đả kích Lục Kiêu.
Morris tính cách nhỏ nhen, trên khuôn mặt luôn đeo nụ cười tủm tỉm che giấu con người âm ngoan, độc ác ở bên trong. Nhiều năm dưới cơ Lục Kiêu từ tổng hợp năng lực, đến thăng tiến sự nghiệp khiến cho hắn đố kị đến phát điên. Kiếp trước khi có cơ hội hắn đã muốn hoàn toàn đánh bại Lục Kiêu, đem anh dẫm xuống bùn lầy, vĩnh viễn không thể trở mình. Mà thủ đoạn hắn sử dụng là khiến Lục Kiêu bị đội nón xanh, sỉ nhục Lục Kiêu bằng cách vụng trộm với bạn đời của anh, hắn hi vọng anh tức tối, nhục nhã, tuyệt vọng mà tự sát.
Còn cậu thì sao? Cậu cùng hắn là cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Năm đó 2 người chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau. Đúng là cậu cũng có động một phần chân tình, nhưng chung quy cũng xuất phát từ lợi ích là chủ yếu. Còn Morris có lẽ là một kẻ máu lạnh toàn phần, thuần túy xem cậu như một công cụ. Đương nhiên với mỹ mạo của cậu cũng thỏa mãn dục vọng chinh phục của Alpha, thêm thân phận bạn đời của Lục Kiêu, người đã đè đầu hắn suốt thời gian niên thiếu, nếu ăn được cậu, chắc hắn sẽ càng có khoái cảm tâm lý khi sỉ nhục Lục Kiêu.
Hai kẻ khốn nạn cùng tụ lại một chỗ thành một rổ tôm nhừ, cá thúi, làm hại Lục Kiêu chết tâm rồi đánh mất cả tính mạng. Lăng Sầm uống cạn ly vang, lại rót thêm một ly nữa, bưng đến đứng bên cửa sổ sát đất. Ánh đèn bên dưới nhìn từ tầng 60 mông lung, nhòe nhoẹt. Người như cậu thật sự không đáng để Lục Kiêu hy sinh tính mạng mà cứu về.
Trong ánh đèn chiếu xạ, Lăng Sầm quan sát dung mạo của bản thân in trên kính cửa, thật là một túi da xinh đẹp, che đậy một tâm địa tàn nhẫn, oán độc, kẻ đã lừa gạt Lục gia, lừa gạt Lục Kiêu.
Khẽ hà một hơi lên kính, chênh lệch nhiệt độ trong ngoài khiến trên bề mặt kính nổi lên một đốm sương trắng. Tâm tư ấu trĩ nổi lên, Lăng Sầm đưa một ngón tay vẽ nên một chữ ‘Lục’, thừa dịp sương mù chưa tan lại vẽ một trái tim bao lại. Sương mù tan đi, không lưu lại chút dấu vết nào. Lăng Sầm uống hết rượu trong ly, không muốn nghĩ về những thứ đã qua nữa, nếu đã trở lại, cậu sẽ đem tất cả những gì tốt nhất đến cho Lục Kiêu. Cậu không phải là bác sĩ, không thể giúp anh chữa lành thương tật. Nhưng cậu sẽ tận lực chăm sóc anh, để anh trở thành Alpha hạnh phúc nhất Liên Bang.
Khi Lục Kiêu gọi điện đến như thường lệ, video vừa kết nối anh liền kinh ngạc, hóa ra áo của anh chạy đến đây rồi. Chậc, dù nhìn bao nhiêu lần anh vẫn phải cảm thán bạn đời quả thật là một vưu vật trời sinh. Thân thể thon dài trắng nõn, áo sơ mi hờ hững, má phơn phớt hồng, ánh mắt lại hơi mơ màng.
“Honey, anh nhìn gì vậy?” Lăng Sầm hiểu rõ còn cố mị hoặc hỏi, quỳ lên kề sát người vào vị trí thu video, bả vai di chuyển, xương quai xanh như ẩn như hiện.
“Em đem áo sơ mi của ta đi à?” Lục Kiêu ho khan một tiếng, vờ lơ đãng hỏi.
“Anh chỉ muốn hỏi em cái này thôi hả?” Xoay người nằm úp lại, hai chân trắng nõn thon dài khẽ co lên, đong đưa.
Lục Kiêu hoảng hốt, có ảo giác như nhìn thấy một chú hồ ly nhỏ đang đong đưa chiếc đuôi lông trắng xõa tung… Lăng Sầm nhận thấy ánh mắt của anh cũng không chút e lệ, trườn trườn lên, vạt áo tán loạn hơn lộ ra thêm một mảng da thịt trắng bóng. Sóng mắt lưu chuyển, bộ dáng lại thập phần lười nhác.
“Đúng nha, lần trước trước khi rời đi, em đã lấy áo của anh đem đi, anh cũng biết mà, tin tức tố của anh có thể giúp em thoải mái hơn.”
“….”Lục Kiêu có tin tức muốn nói cho Lăng Sầm, nhưng giờ thì đã quẳng lên 9 tầng mây rồi. Trong đầu không tự chủ đã nghĩ đến chuyện, Lăng Sầm lấy áo của anh để trấn an tin tức tố hỗn loạn, liệu có sẵn tiện làm gì đó và này nọ luôn không?
Lục Kiêu tưởng tượng trong đầu, lập tức cố ép bản thân ngừng lại… Nhưng suy nghĩ là cái càng muốn ngừng lại càng phát triển…
“À, đúng rồi…em thỉnh thoảng cũng dùng để…” Lăng Sầm cũng đoán được tâm lý Alpha, nên lấp lửng nói một chút…để lại cho anh một