Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm khẽ hỏi: “Anh có muốn đi tắm không?” Lục Kiêu là một người dù hành động không tiện vẫn yêu thích sạch sẽ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn họ từng ở bên nhau trước kia, Lục Kiêu đều sẽ ngủ cùng Lăng Sầm, anh luôn nằm yên đợi Lăng Sầm ngủ say mới lặng lẽ đi tắm. Nhưng anh lại không hề biết, vì sợ hãi và chán ghét, Lăng Sầm chưa từng thực sự ngủ say bên anh.
Lục Kiêu gật đầu, Lăng Sầm đẩy xe lăn của anh đến nhà tắm. Lăng Sầm định bật hệ thống trợ giúp người tàn tật nhưng lại chỉ thấy một phòng tắm như người bình thường. Lăng Sầm có chút lúng túng, xoay người lại nhìn Lục Kiêu, cậu không hiểu sao một người tàn tật như anh lại không có trang bị trợ giúp. Trước đây, Lăng Sầm chưa từng để ý những điều này.
Lục Kiêu ngồi im lặng nhắm mắt làm ngơ với Lăng Sầm. Anh tuy rằng là một kẻ tàn phế nhưng anh luôn bắt bản thân phải sống như một người bình thường, nên đương nhiên là anh sẽ không lắp trang bị phụ trợ. Ngày thường anh đều dựa vào đôi tay của mình làm tất cả mọi việc.
Lăng Sầm đến bên anh, muốn bế anh lên. Nhìn dáng người thì Lăng Sầm cũng là một người khỏe mạnh, cả cơ thể đều có một tầng cơ mỏng. Cơ bụng, cơ ngực, cơ cánh tay đều có hình có dạng, cũng không phải loại Omega nhu nhược. Nhưng dù là vậy, thử mấy lần cậu cũng không bế Lục Kiêu lên nổi.
Lục Kiêu trước kia là một Alpha cường đại, thể năng đạt tới cấp S, dù bị thương nhưng khung xương và cơ bắp còn lại, cũng đủ khiến cho một Omega không thể nào bế nổi, dù là một Omega mạnh mẽ.
Sau khi lạnh nhạt mặc kệ hành động của Lăng Sầm một lúc Lục Kiêu mới mở miệng: “Cậu đem người máy bật lên đi.”
Lăng Sầm bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đi ra bật người máy ở cửa phòng, mang nó đi vào giúp Lục Kiêu. Sau đó, cậu đứng lấp ló ở cửa nhà tắm, hỏi vọng vào: “Anh có muốn em vào cùng không?”
Lục Kiêu cảm thấy gân xanh trên trán mình nổi cục cục, đầu cũng không thèm quay lại mà gằn giọng: “Ta là một Alpha, ta đi tắm cậu muốn vào cùng để làm cái gì?”
Lăng Sầm ở ngoài, ậm ừ hai tiếng, sau đó thì đầy ủy khuất mà nói: “Nhưng em là Omega của anh nha.”
Lần này, Lục Kiêu không thèm đếm xỉa gì đến cậu nữa, Lăng Sầm đành phải quay trở lại phòng ngủ. Lăng Sầm mở tủ quần áo định thay áo ngủ, nhưng thiệt hết hồn, trong tủ toàn là đồ ngủ khiêu dâm, nhướng nhướng chân mày, Lăng Sầm nghĩ chắc là chủ ý của bà bà tri kỷ đây mà. Thiệt là cảm động quá xá!! Cậu nhếch nhếch khóe môi, chọn một cái áo lụa màu đỏ, cởi đi lễ phục, chỉ mặc quần lót, rồi khoác nhẹ áo ngủ, cột dây một cách hờ hững. Lấp ló bên dưới lụa đỏ là da thịt trắng nõn, sự tương phản màu sắc, cơ thể tuyệt vời ẩn ẩn hiện hiện so với không mặc gì còn dụ hoặc hơn.
Lăng Sầm khoác áo ngủ lười biếng nằm dài trên giường tân hôn. Thật là phiền muộn, cậu không có chống đối chồng mình, cũng không tỏ thái độ chán ghét Lục Kiêu như đời trước, lại thể hiện bản thân là cam tâm tình nguyện, vậy mà Lục Kiêu lại chả thèm đánh dấu cậu.
Lăng Sầm sờ tuyến thể sau gáy, trên đó chả có cái gì, thiệt không cam tâm mà. Biết vậy cậu cứ như đời trước không phải là sẽ được chồng mình đánh dấu xong rồi sao? Tiếc là giờ nghĩ gì cũng muộn, thuốc ức chế cũng tiêm mẹ nó rồi, giờ có làm cái gì thì Lục Kiêu cũng sẽ chả đánh dấu cậu nữa.
“Sao lại ăn mặc như vầy!!??” Lục Kiêu từ phòng tắm đẩy xe lăn ra, đập vào mắt là một mỹ nhân, khoác hờ một chiếc áo ngủ đỏ rực mỏng tang, nửa kín nửa hở nằm trên giường của anh.
“A~, anh đã trở lại rồi!” Lăng Sầm từ trên giường phóng xuống, lao về phía Lục Kiêu, kéo anh tới sát giường, động tác vừa nhanh vừa mạnh làm Lục Kiêu đột nhiên có ảo giác hình như mình cưới phải một Alpha, còn mình mới là một Omega. Thiệt là lỗi giác quá xá.
Tiếc là Lăng Sầm không thể kéo anh lên giường được, điều này làm Lục Kiêu tìm lại được một tia lý trí: “Ta hỏi cậu, sao lại ăn mặc như vậy!?”
Lăng Sầm cúi thấp đầu, tựa như phải chịu ủy khuất: “Em lấy trong tủ quần áo của chúng ta mà, không phải anh bỏ vô đó để cho em mặc sao?”
Lục Kiêu giơ tay lên, ngón trỏ chỉ vào Lăng Sầm: “Cậu, cậu…cậu,…ta..ta, ta”. Nhìn gần như vậy, lụa