Edit: Lạc Yên
“Mẹ, mẹ nhìn coi, cái này phải bao nhiêu tiền…” Lăng Dao, con gái duy nhất của Lăng Bình đang chỉ vào một bức tranh trang trí phong cách Baroque trên hành lang tấm tắc hỏi, trong mắt lấp lóe tinh quang.
Lý Đình bất đắc dĩ khẽ kéo tay Lăng Dao: “Đừng hỏi mấy cái này…”
Nếu không phải cùng đường, ả cũng không xúi giục Lăng Bình đến Đế Tinh tìm Lăng Sầm. Lúc trước là họ thất sách, cứ nghĩ Lăng Sầm không dám vứt bỏ người thân nhà mẹ đẻ, dù gì họ cũng là hậu thuẫn duy nhất khi Lăng Sầm gả đến Lục gia. Người thông minh phải biết vứt bỏ hiềm khích, nâng đỡ nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ càng lớn mạnh thì bản thân mới càng có tiếng nói ở nhà chồng, một đứa thấp kém được gả vào danh gia vọng tộc thì càng nên tự ti mà cố gắng nâng đỡ nhà mình hơn, nên ả chưa bao giờ lo lắng Lăng Sầm dám ghi hận hay dám nhắc đến những chuyện đã từng xảy ra. Nếu một ngày Lăng Sầm cùng Lục gia có hiềm khích, ít ra còn một chỗ để quay về, làm sao đứa con riêng này dám trở mặt với bọn họ, nó không sợ chuyện ngày trước bị Lục gia biết sao? Nó nghĩ Lục gia biết chuyện nó còn có thể ở lại Lục gia hay sao? Không nghĩ tới Lăng Sầm lại là hạng ngu xuẩn như vậy, so với cha nó còn ngu hơn, không biết nghĩ đến lợi hại bên trong, tự cho là có thể lấy nhan sắc của bản thân để đứng vững chân ở nhà chồng mà không nghĩ đến tầm quan trọng của nhà mẹ đẻ.
Ả cũng Lăng Bình vài lần tìm đến đều bị người của Lục lão phu nhân lễ phép nói mấy câu tiễn họ ra khỏi Đế Tinh. Lý Đình hận đến cắn nát cả răng, không nghĩ tới nàng thông minh cả một đời, nửa đời trước còn ép chết được Lam Quân y, được Lăng Bình một tay nâng lên thành đệ nhất phu nhân của Lăng gia, gia tộc giàu có nhất Tố Nguyệt Tinh, không ngờ kết cục là Lăng Bình ngu xuẩn phá nát gia nghiệp to lớn của Lăng gia. Đứa con riêng của hắn, Lăng Sầm lại càng ngu xuẩn hơn, đã gả nó vào Lục gia vậy mà một chút lợi ích cũng không đem về được, để Lăng gia bị gia tộc Fride chiếm đoạt, đuổi ra khỏi Tố Nguyệt Tinh không còn chốn dung thân, cũng không giúp đỡ được chút nào.
“Những cái này đã treo ở đây lâu rồi, chắc không ai nhớ rõ giá trị ban đầu của nó nữa…” Lăng Sầm lạnh nhạt đáp lời, khóe miệng treo một nụ cười lạnh tiêu chuẩn. Vị ‘muội muội’ này của cậu vẫn không có gì thay đổi, luôn thích bảng giá đằng sau mỗi sự vật.
Lăng Sầm chậm rãi đẩy xe lăn cho Lục Kiêu bước vào phòng khách. Lục lão phu nhân khéo léo không xuất hiện. Dù nàng có mặt cũng không thể bênh vực Lăng Sầm trước mặt ‘nhà mẹ đẻ’, lỡ như nhà kia chửi bới, hoặc nói lời không hay, nàng có không tin thì Lăng Sầm cũng sẽ xấu hổ. Vẫn nên giao hết mọi việc cho Lục Kiêu là tốt nhất. Con nàng nàng hiểu, bảo vệ Omega của mình mà còn không làm được thì chết với nàng. Nàng cho Lục Kiêu cơ hội thể hiện, nghĩ như vậy Lục lão phu nhân yên tâm trốn mất tiêu.
“Hừ!” Lăng Bình vừa thấy Lăng Sầm xuất hiện thì hừ lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi sô pha, nhìn Lăng Sầm, đạo mạo chờ cậu xin lỗi. Hắn là cha của Lăng Sầm, Lăng Sầm dám không tôn trọng hắn, hiện tại có người của Lục gia, hắn muốn xem xem Lăng Sầm có giữ gia giáo không, còn không thành thật mà xin lỗi hắn sao?
Lăng Sầm làm như chả thấy Lăng Bình, vẫn ung dung đẩy Lục Kiêu đến bên ghế sô pha, tự nhiên hỏi anh: “Anh muốn ngồi qua ghế không?”
“Ừ.” Lục Kiêu cũng thản nhiên đáp. Lăng Sầm liền giữ chặt xe lăn, để Lục Kiêu mượn lực chuyển người ngồi sang ghế sô pha, ngồi vào vị trí chủ nhà. Hai người phối hợp hoàn mỹ, như đã làm hàng trăm lần trước đây.
“Mày coi tao là cái gì?!” Lăng Bình thấy Lăng Sầm không để ông vào mắt, bất chấp có người ngoài, khí giận xông đầu, chỉ thẳng mặt Lăng Sầm bắt đầu chửi bới.
Lăng Sầm cũng vẫn chẳng thèm để ý, thong thả cất xe lăn, ngồi xuống bên cạnh Lục Kiêu, lấy gối dựa lót lưng cho anh, chu đáo, ân cần, ngoan ngoãn. Lăng gia nhìn mà muốn trợn trắng mắt, Omega cao ngạo, láo toét hay cười lạnh của nhà họ đâu rồi, sao lại trở nên dịu ngoan như vậy được.
Lý Đình vẫn là người phản ứng nhanh nhất, mấy lần trước họ chưa gặp được người Lục gia, nhìn người này, mặt nạ, xe lăn, lại còn được Lăng Sầm tự tay nâng đỡ, chăm sóc, xem ra đây chính là ‘con rể’ của bọn họ. Ả vội kéo góc áo Lăng Bình, nếu Lăng Sầm đang được sủng ái, bọn họ lại chửi bới cậu khác nào hạ thấp địa vị Lăng gia trong lòng Lục Kiêu. Lăng Bình không chủ kiến thấy vợ kéo một cái lập tức mất nhuệ khí, lại hừ lạnh một tiếng không cam lòng ngồi xuống. Lăng Sầm nhìn hết trong mắt, thong thả lên tiếng.
“Ông muốn tôi xem ông là cái gì?”
“Mày…” Lửa giận chưa tắt của Lăng Bình lại bị câu hỏi này đốt lên, giận đến nghẹn đỏ mặt.
“Anh!” Lý Đình vội đỡ hắn.
“Ba!!” Lăng Dao cũng vội vuốt ngực cho hắn.
“Ba người có sao không?” Hai huynh đệ Lăng Tư Nghiệp, Lăng Tư Thành cũng vây quanh Lăng Bình ‘thâm tình’ hỏi han.
Ồ, một bức tranh ‘phụ từ, tử hiếu’ tiêu chuẩn nha, Lăng Sầm tắc lưỡi cảm thán trong lòng.
Lăng Bình run rẩy một hồi cũng không thấy Lăng Sầm đếm xỉa gì tới mình, lần này tức thật, đang run rẩy cũng mạnh mẽ gào lên:
“Nghịch tử, mày còn không qua đây quỳ xuống!”
“???” Lăng Sầm một đầu đầy chấm hỏi. Hai đứa con trai của Lăng Bình cũng đứng hai bên ông như hai vị hộ pháp trợn mắt nhìn cậu, hai mẹ con ngồi hai bên cũng u oán nhìn cậu. Gì đây, sao không đóng tiếp kịch bản ‘cả nhà thương nhau’ nữa, không nói gì tự nhiên chuyển cảnh qua ‘ân oán gia tộc cổ đại’ rồi, còn quỳ xuống nữa chứ, định diễn hài sao?
Lăng Sầm nghĩ vậy cũng thật sự bật cười. Lúc nãy, trước khi đi xuống cậu còn thấy sợ hãi, chán ghét, phải để chồng dỗ dành, ai mà biết xuống rồi lại được coi cả một màn hài kịch đặc sắc thế này, thiệt là tởm, nhưng quả thật sợ hãi gì đó đúng là không còn sót lại chút gì. Lăng Sầm không những cười mà còn vỗ tay:
“Ba, kỹ thuật diễn của mọi người tốt quá, nếu mà con thừa hưởng được một chút chắc là con đạt được ảnh đế từ sớm. Còn quỳ xuống, có phải mọi người coi nhiều phim truyền hình cổ trang quá rồi không?”
“Lăng Sầm, ta cầu xin con, đừng chọc giận ba con nữa, sức khỏe ông ấy không tốt.” Lý Đình thút thít khóc lên.
Lăng Sầm chuyển mắt nhìn thẳng vào Lý Đình, mỹ nhân ngày nào cũng bị thời gian khắc nghiệt làm biến thành một mụ Omega đầy oán hận. Mỹ nhân khóc thút thít là cảnh đẹp, khiến người ta động lòng thương xót, chứ một con mụ vờ khóc thút thít lộ ra đầy nếp nhăn trên mặt chỉ khiến người khác cảm thấy thật kinh. Xem ra bao nhiêu năm, trình độ vờ vĩnh của Lý Đình vẫn vậy, nhưng cậu đã không còn là Lăng Sầm ngày xưa, vì vài giọt nước mắt giả vờ mà bị đánh, bị mắng nữa. Cậu bây giờ đã rời Tố Nguyệt Tinh rất xa, đã có gia đình của riêng mình, có một người chồng yêu thương, có những thân nhân luôn ôn hòa, sẵn lòng chào đón cậu mỗi khi trở về. Lăng Sầm bất giác quay sang nhìn Lục Kiêu, Lục Kiêu thấy động tác của Lăng Sầm cũng quan tâm hỏi:
“Sao vậy em?”
“Không có gì.” Lăng Sầm nhẹ nhàng lắc đầu, cậu chỉ là muốn nhìn người chồng yêu thương của mình một cái thôi. Đột nhiên thật muốn hôn anh, chỉ là ở đây không tiện, chút về phòng nhất định phải hôn một cái.
Lý Đình thấy hai người không coi ai ra gì