Edit: Lạc Yên
“Đại phu, tôi có chỗ nào không ổn không? Lăng Sầm thấy ông lão trầm ngâm thì khẩn trương hỏi.
Lão đại phu chậm rì rì nói: “Đổi tay.”
Lăng Sầm ngoan ngoãn đưa tay khác. Thời đại này, Trung y đã suy thoái, Lăng Sầm mất kha khá công sức mới tìm được lão đại phu này.
“Cậu không có bệnh gì, mọi thứ đều tốt.” Lão đại phu cẩn thận bắt mạch rồi cho ra kết luận.
“Nhưng tôi không có… dấu hiệu mang thai” Lăng Sầm ấp úng. Mấy ngày trước cậu đã dùng que thử và kết quả là âm tính.
“Kết hôn bao lâu rồi?” Lão đại phu lấy ra một quyển sổ định ghi lại thời gian.
“Nửa năm.” Thực tế thì cậu và Lục Kiêu chính thức quan hệ không tới một tháng.
Lục Kiêu và Lục lão phu nhân đều rất bình thản, mở miệng thì là tùy duyên. Lăng Sầm lại bình tĩnh không nổi, muốn gì thì phải nỗ lực mới an tâm chứ.
Lão đại phu nhét sổ lại vào tủ, không cần ghi gì cả. “Vậy cậu gấp cái gì?” Thời gian có con trung bình ở Liên Bang là 10 năm, vừa kết hôn nửa năm có con được mới là lạ đó. Lâu rồi ông mới gặp người khám bệnh thế này.
“Hay là ngài kê cho tôi ít thuốc được không?” Cậu tìm mãi trên diễn đàn mới tìm được một đại phu chuyên về vấn đề này, đến cũng đến rồi, không thể kê thêm ít thuốc để tăng tỷ lệ có thai sao, dù gì cũng là chuyên gia mà.
“Vậy cậu lấy một ít trà lá sen, bã đậu thanh tâm hàng hỏa, mỗi ngày uống một tách trà là được…” Không có bệnh thì uống thuốc gì chứ, chỉ có trong lòng rối rắm, gấp gáp, suy nghĩ quá nhiều, thôi uống ít trà hạ hỏa, tĩnh tâm đi.
Lăng Sầm còn giãy giụa hỏi thêm bị lão đại phu chặn miệng, cậu là đại phu hay tôi là đại phu, xem khóe môi khô nứt không nên uống trà thanh nhiệt sao?
Lăng Sầm đành lấy một túi trà, rầu rĩ đi ra. Hailey chờ ở cửa vừa thấy vội hỏi:
“Lăng ca, sao rồi anh?”
“Lên xe rồi nói.” Lăng Sầm lên xe, tắt đi diện mạo giả lập, rầu rĩ: “Đại phu cho anh một ít trà thanh nhiệt…”
Hailey bật cười. Lúc đầu nghe Lăng Sầm đòi đi khám xem làm sao để có thai, Hailey đã muốn cản. Nhưng thôi để Lăng Sầm an tâm, tranh thủ hôm nay không có việc bèn chở cậu đi một chuyến.
“Đừng cười anh mà.” Kỳ mệt mỏi dễ có thai nhất sau khi đánh dấu đã qua, cậu không có bất cứ dấu hiệu gì. Sau này sẽ càng khó có hơn. Cậu lại không ở bên Lục Kiêu thường xuyên, vậy thì càng khó. “Hailey, về sau, em ưu tiên các công tác ở Đế Tinh cho anh nhé.” Thôi tranh thủ được khi nào thì tranh thủ.
“Dạ…” Lăng ca đối với bạn đời thật tốt, điều gì cũng suy nghĩ cho gia đình, không biết Lục thượng tướng đối xử với Lăng ca thế nào.
Mấy ngày nay, một số gia hạn quảng cáo đã quay xong, một ít đại ngôn mới cũng đã bàn bạc xong, Hailey xử lý công việc càng ngày càng thuận tay, đâu vào đấy, hôm nay còn tranh thủ được một ngày nghỉ ngơi. Xe huyền phù về tới khách sạn, Hailey liền đề nghị:
“Lăng ca, chiều nay cũng không có việc gì, anh có muốn ra ngoài thư giãn không? Em nghe người ta nói gần đây có một bãi biển đẹp lắm.”
“Không cần đâu em.” Lăng Sầm ỉu xìu đáp, đầu tiên là hy vọng, thử que xong thì thất vọng, tìm đến danh y thì lại không đưa ra được thêm giải pháp gì, cậu vẫn còn đang buồn đây, không muốn động chút nào.
Đầu cuối Hailey sáng lên thông báo, Hailey vừa nhìn đã nghi hoặc nói: “Không phải chứ…”
“Sao vậy?” Lăng Sầm thấy biểu hiện kỳ lạ của Hailey thuận miệng hỏi.
“Trần tỷ… Nói chị ấy đang ở Tinh Đạo số 2, bây giờ muốn đến gặp chúng ta.”
Lăng Sầm cũng cảm thấy khó hiểu, Trần tỷ đây chính là Trần Lị, người đại diện trước đây của cậu. Không phải chị ta đã báo bệnh, cả mấy tháng trời không thấy mặt, giờ tìm đến làm gì?
“Tới thì tới thôi, gọi chị ấy vào khách sạn đi.”
Hailey nghe lời gửi tin nhắn trả lời, đồng thời chia sẻ cả cuộc nói chuyện cho Lăng Sầm coi thử.
Tin nhắn của Trần Lị cũng chỉ ngắn gọn là chị ta đã trở lại làm việc, hiện tại đang ở Tinh Đạo số 2, mang theo nghệ sĩ mới, muốn ghé qua thăm Lăng Sầm.
Lăng Sầm bình tĩnh dẫn Hailey về khách sạn, vào phòng, Lăng Sầm nhàn nhã ngồi xuống ghế đợi, Hailey thì như con quay, đi qua đi lại không ngừng, trong lòng như có lửa đốt: “Lăng ca, anh nói xem, mọi chuyện bây giờ đều đã ổn thỏa, chị ta còn quay lại làm gì?”
Hailey cũng không phải sợ Trần Lị giành lại vị trí người đại diện của Lăng Sầm, chỉ là cô cùng Lăng Sầm đã lên kế hoạch ổn thỏa cho việc chuyển đổi hình tượng. Trần Lị đột nhiên muốn đến có nghĩa là Hòa Thịnh có yêu sách, chị ta đến là để truyền đạt. Nếu Hòa Thịnh muốn chen tay an bài, hợp đồng của Lăng Sầm còn nắm trong tay họ, khó có thể không theo. Nếu lại bắt trở về hình tượng nam thần gì đó và này nọ, không phải công sức lâu nay của hai người đổ sông đổ biển hết sao.
“Chị ấy đến thì chúng ta sẽ biết thôi. Em cứ ngồi xuống đi.” Lăng Sầm ân cần trấn an. Về mặt công tác, Hailey đã thuần thục, nhưng tính cách vẫn chưa đủ trầm ổn, sau này ra ngoài dễ bị người khác lợi dụng sơ hở.
Máy thông báo ở cửa báo có khách đến thăm. Lăng Sầm chỉnh đầu cuối mở cửa. Trần Lị mang theo một người nữa, đẩy cửa bước vào.
“Lăng Sầm, lâu quá không gặp em. Chị nhớ em lắm đó.” Trần Lị vừa bước vào đã nhiệt tình cho Lăng Sầm một cái ôm thắm thiết. Vẫn là khuôn mặt trang điểm tinh xảo, giày cao gót nhọn hoắc, dù cố gắng tỏ ý ôn hòa nhưng vẫn là thái độ muốn chèn ép người khác.
Hailey hơi mất tự tin, âm thầm lui lại hai bước.
Lăng Sầm hào phòng ôm đáp trả, cũng thân thiết hỏi: “Gần đây chị sao rồi, không còn gì đáng ngại chứ?”
“Đã tốt rồi, lúc trước làm tiểu phẫu thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Trần Lị vui vẻ đáp. “Công ty có giao cho chị một nghệ sỹ mới, các em đều là do chị dẫn dắt, vậy tính ra người ta cũng coi như là sư đệ của em đó, chị mang đến ra mắt em.”
Trần Lị cũng không dài dòng, hai câu là vô ngay vấn đề chính, ngữ khí tươi cười, tự nhiên, không chê vào đâu được.
“Nào, lại đây.” Trần Lị quay lại vẫy tay với người còn đang đứng ngay cửa. Người nọ chậm rãi bước vào, tháo mũ, ngẩng đầu lên.
Hailey tự cảm thấy thua kém người đại diện đã có nhiều năm kinh nghiệm nên không chen lời, ngoan ngoãn ngồi một bên uống trà, trà vừa hớp một hớp, nhìn thấy mặt người mới bước vào, lập tức phun hết ra. Sau đó thì ho khan không ngừng, cả phòng chỉ nghe thấy tiếng ho cố nén.
Lăng Sầm thì vẫn vân đạm phong khinh, tươi cười điềm đạm bắt tay người đối diện:
“Đỗ Nhược đúng không? Đã nghe tiếng của cậu thật lâu rồi, nay mới có cơ hội gặp mặt, hân hạnh.”
Đỗ Nhược một bộ dáng rụt rè, “Ca ca,… chào anh.” Sau đó còn cúi người 90 độ, mới bắt tay Lăng Sầm. So ra, một người thản nhiên ngồi ghế sô pha đưa tay như Lăng Sầm có vẻ hơi thiếu lễ nghĩa.
Đáy