Edit: Lạc Yên
Lăng Sầm bị sự nhanh tay lẹ chân của Lục Kiêu làm cho hết hồn, vội túm hai vạt áo kéo lại che ngực, “Em biết sai rồi.” Đừng nhắc lại lịch sử đen của em nữa, lúc đó không phải sợ anh không an tâm mới nghĩ ra việc này sao.
“Không nhắc lại, giờ anh giúp em thực hiện.” Lục Kiêu rút ra một cây bút lông dầu đen, quơ quơ trước mặt Lăng Sầm.
“……” Đây thật sự là ông chồng cổ hũ, nguyên tắc của cậu thật sao? Sao tự nhiên bữa nay lại muốn chơi trò ấu trĩ này??? Cậu chỉ mới đi rửa có cái mặt thôi mà, điều gì đã kích thích anh ra nông nỗi này???
“Nhanh, cởi áo ra nào.” Lục Kiêu vỗ nhẹ lên vai cậu, nhỏ giọng hối thúc. Giọng điệu cứ như đại thúc biến thái dụ dỗ em nhỏ.
Lăng Sầm thấy thật thú vị muốn chết. Trên mặt bày ra vẻ không tình nguyện, tỏ vẻ giãy giụa rồi tự làm vạt áo mở ra, trong lòng vui vẻ tưng bừng.
“Thật sự phải vẽ sao?” Lăng Sầm e thẹn, ra vẻ tội nghiệp.
“Đúng.” Lục Kiêu kéo cậu lại, cười hỏi: “Em muốn lưu tên ta ở đằng trước hay đằng sau?”
“Honey, em biết sai rồi mà…” Lăng Sầm nhỏ giọng cầu xin, lại khẽ giãy làm một bên áo trượt khỏi vai, lộ ra bờ vai trắng nõn. Miệng thì từ chối đây đẩy, thân thể thì thành thành thật thật, Lăng Sầm thích kiểu này quá đi.
Lục Kiêu cũng biết Lăng Sầm đang giả bộ, chỉ tiếp tục quơ đầu bút lông dầu, cười cười không nói gì, ra vẻ đang lựa chỗ để hạ bút.
“Vậy…vậy… mặt sau đi anh.” Lần trước khi nói với Lục Kiêu, cậu thật định xăm phía sau vai.
“Được, vậy nhanh quay lưng lại đây.” Giọng của Lục Kiêu càng lúc càng khàn.
Lăng Sầm tội nghiệp, chớp đôi mắt ngậm nước nhìn anh một cái mới ngoan ngoãn quỳ lên, xoay người đầy kỹ thuật để áo ngoài hoàn toàn tuột xuống, mềm nhẹ đáp lên giường, phô bày tấm lưng trắng nõn.
Lục Kiêu bị cái nhìn của Lăng Sầm đốt cháy cả người, hơi thở cũng dồn dập hơn không ít. Ở quân bộ anh đã ký tên của mình hàng vạn lần lên đủ loại giấy tờ, nhưng đây là lần đầu tiên anh hạ bút ký tên mà trong lòng dâng trào sóng dục, tên anh viết bằng mực đen trên tấm lưng trắng nõn của người anh yêu, quỳ trước mặt anh, ngoan ngoãn nhìn anh, sắc tình đến cực điểm, làm tim anh rộn ràng không ngừng. Vốn chỉ định viết lên bờ vai, vậy mà khi đặt bút lại không tự chủ viết thật to, chữ màu đen dần xâm chiếm, trải rộng dọc theo sống lưng kéo thẳng xuống khe rãnh ‘Mĩ nhân câu’ ở mông mới ngừng.
“Ưm… Anh viết cái gì rồi?” Lăng Sầm cố chịu cho tới khi bút rời người mới quay lại hỏi, ngòi bút không nhọn nhưng đầu lông xù lướt trên da cũng rất nhột nha, lại còn chạm đến tận mông, cảm xúc thật là kỳ quái.
“Ừm, thật đẹp!” Lục Kiêu trầm giọng hỏi một đằng đáp một nẻo.
Bút lông dầu viết xong, chẳng mấy chốc đã khô, bám vào da thịt như một hình xăm thực thụ. Theo cử động của Lăng Sầm mà chuyển động theo làn da. Lục Kiêu duỗi ngón tay, chậm rãi mơn trớn theo nét bút, làn da dưới tay thật sự mịn như giấy Tuyên Thành thời cổ, anh chà xát mạnh hơn chút, da chỗ đó đỏ lên nhưng mực không lem chút nào. “Ta luyến tiếc em phải chịu hình xăm, vẽ như vậy cũng không khác chút nào, thật đẹp, em thấy sao?” Lục Kiêu vừa cười vừa nói, vừa mở đầu cuối cá nhân thiết lập một tấm gương thực tế ảo trên trần, thu lại hình ảnh Lăng Sầm. Lăng Sầm nhìn mà mặt đỏ bừng cả lên.
“Cũng… cũng đẹp.” Cậu xấu hổ ấp úng. Chồng cậu bình thường nghiêm túc thái quá, đến khi chơi trò tình thú thì chơi đến cậu cũng phải mặt đỏ tai hồng.
………
Sau một vòng vận động, Lăng Sầm thoát lực nằm trong ngực Lục Kiêu, mồ hôi đầm đìa đầy người, nhỏ giọng rủ rỉ: “Em sai rồi!”
“Em sai cái gì?” Lục Kiêu vừa nhấm nháp dư vị, bàn tay chậm rãi vỗ về chơi đùa dọc theo hình vẽ theo sống lưng Lăng Sầm. Bút này dùng thật tốt, không thấm nước, không trôi, hiện tại vẫn y nguyên như khi mới vẽ.
Lăng Sầm vẫn còn thở hổn hển đáp: “Em lúc trước nói anh không hiểu gì về tình thú… Em sai rồi… Anh thật sự hiểu tình thú là gì.”
Lục Kiêu thản ngôn: “Chỉ là đột nhiên có ý tưởng, vừa vặn ở khách sạn lại là loại bút này.” Mấu chốt là anh biết Lăng Sầm sẽ không tức giận, không thấy bị xúc phạm.
“Dạ.” Lăng Sầm lười biếng ngẩng đầu hôn lên cằm của anh, rồi rúc vào cổ anh, lim dim buồn ngủ.
“Sắp tới lễ mừng năm mới của tụi em, thường sẽ tặng quà tết đúng không?” Lục Kiêu chưa bao giờ quan tâm đến mấy vấn đề này trước đây, nên không rõ lắm.
“Đúng nha! Anh muốn tặng quà cho em hả?” Lăng Sầm dẹp buồn ngủ qua một bên, trông mong nhìn anh.
Lục Kiêu dùng ngón tay, yêu thương gõ nhẹ lên chóp mũi cậu, người gì mà đáng yêu thế này, “Ta đúng là có chuẩn bị cho em một phần lễ vật…” nhưng lễ vật này có chút đặc biệt.
“Là cái gì hả anh?” Lăng Sầm hứng thú dạt dào, kéo tay Lục Kiêu lắc tới lắc lui, muốn anh lập tức nói cho cậu biết.
Lục Kiêu buồn cười, Lăng Sầm bình thường ra ngoài lúc nào cũng cao ngạo, lạnh nhạt, độc lập, tự mình xử lý tốt mọi việc, chỉ có khi ở trên giường với anh, lại giống như một chú mèo lười, ưa lăn lộn làm nũng.
“Tình hình cả nhà Lăng Bình gần đây…”
Lăng Sầm vừa nghe thì hơi sửng sốt. Cậu