Edit: Lạc Yên
Hô hấp Lục Kiêu hơi chững lại một nhịp. Ánh sáng ban mai phủ lên những đường cong lưu sướng trên thân thể Lăng Sầm khiến những sợi lông tơ bé nhỏ gần như lấp lánh. Tấm lưng trắng mịn như sứ nổi bật chữ ký tên anh màu đen làm tim anh hẫng thêm một nhịp. Đã qua cả một đêm nét bút vẫn rõ ràng như khi anh mới viết lên.
Lục Kiêu cảm thán trong lòng, bút thật tốt, xóa đi thật tiếc, anh còn muốn ngắm thêm vài lần.
“Thế nào hả anh?” Lăng Sầm hơi ngoái cổ muốn nhìn biểu cảm trên mặt Lục Kiêu.
Lục Kiêu còn đang mê mẩn ngắm nhìn, hai ngón tay vuốt nhẹ lên lưng Lăng Sầm theo nét bút.
“Chút nữa ta phải tìm xem đây là loại bút gì, thật tốt.”
Lăng Sầm hổn hển: “Anh còn định vẽ thêm lần nữa hả?” Nghĩ đến là thấy xấu hổ chết mất.
Lục Kiêu không dám nói thêm, chỉ cười cười: “Đừng giận, ta nghĩ ra cách xóa giúp em rồi.” Anh dùng đầu cuối lựa chọn hỗ trợ y tế, một lúc sau, một hộp y tế cá nhân được người máy đưa đến.
“Này là cồn 75%, có thể lau đi mực này nhưng cũng cần một khoảng thời gian.” Anh dùng gạc thấm cồn lau nhẹ lên lưng Lăng Sầm, cồn bốc hơi mát lạnh khiến Lăng Sầm rùng mình, nổi lên một tầng da gà mỏng. Một lát sau, vết mực cũng xóa khoảng 90%, chỉ có những vị trí viết hơi đậm còn lại dấu tích nhàn nhạt.
“Em xem.” Lục Kiêu bật lên mặt gương thực tế ảo giúp Lăng Sầm tự quan sát.
“Hừm…” Lăng Sầm giờ mới yên tâm, nhưng nghĩ lại thì thấy tức ghê, “Anh ỷ vào em thiếu kiến thức để chọc ghẹo em.” Rõ ràng là biết cách xóa, ban đầu lại bày ra vẻ mặt không có cách nào để hù dọa cậu, sao người này càng ngày càng học xấu, không đáng yêu gì hết trơn. Lăng Sầm cúi người nhặt áo choàng khoác vào, giận dỗi bỏ đi.
Lục Kiêu vội kéo cậu lại, trong lòng vui vẻ nghiêng ngả nhưng bên ngoài lại ôn tồn dỗ dành: “Ta không đùa em nữa, đừng tức giận.”
Được Lục Kiêu dỗ, Lăng Sầm cũng làm bộ làm tịch hừ mũi hai cái mới rúc vào lòng anh.
Lục Kiêu cố gắng nhịn cười đến nội thương, anh hiện giờ đã có thể nhận ra khi nào Lăng Sầm thật sự tức giận, khi nào chỉ là làm mình làm mẩy cầu yêu thương. Bộ dáng giận dỗi của Lăng Sầm thật hoạt bát, sinh động, làm anh cũng trở nên trẻ con hơn, trong lòng luôn ngo nghoe muốn trêu chọc cậu thêm chút nữa, cậu càng giận dỗi, anh lại càng vui vẻ. Lục Kiêu không ngờ có một ngày mình lại đánh thức kỹ năng đùa dai, hóa ra tính cách mình cũng có một mặt ác liệt vậy.
“Anh đang nghĩ gì đó?” Lăng Sầm rúc trong ngực Lục Kiêu một lát, ngẩng đầu lại nhìn thấy anh tủm tỉm cười, không biết đang nghĩ đâu đâu, nhìn ngốc nghếch nhưng có phần đáng yêu, chồng cậu hóa ra cũng có dáng vẻ ấu trĩ nha.
“Không có gì…” Lục Kiêu thu hồi suy nghĩ, chợt nhớ ra một chuyện hỏi Lăng Sầm: “Buổi chiều chúng ta cùng về nhà nhé?” Lễ mừng năm mới của người Hoa đến rồi, mẹ anh có nhắn hỏi Lăng Sầm có thể về nhà vài ngày hay không? Mẹ anh và Lăng Sầm đều có gốc Hoa, Lục gia năm nay sẽ mừng ngày này luôn. Nếu chiều nay xuất phát, họ có thể về nhà kịp để mừng giao thừa.
“Dạ, em với Hailey đã sắp xếp công việc xong rồi, chỉ còn quay chụp sáng nay nữa là xong.” Các hợp đồng quảng cáo và đại ngôn đã hoàn tất. “Tiếp theo em chỉ có hai nhiệm vụ.” Lăng Sầm nói một câu, lại cười cười hôn Lục Kiêu một cái. “Một là chuẩn bị tham gia tuyên truyền [Thiên lý chi ngoại] toàn Liên Bang, còn lại là…”
“Còn lại là gì?” Lục Kiêu tiếp lời hỏi.
“Ở bên anh.” Lăng Sầm cũng thấy mình như một chú mèo, chỉ muốn quấn quanh chân Lục Kiêu, cọ cọ mới cảm thấy an tâm.
“……” Lăng Sầm là diễn viên, Lục Kiêu luôn chuẩn bị tâm lý cậu sẽ phải liên tục đi đây đi đó, còn Lăng Sầm thì luôn bày ra một bộ dáng quyến luyến anh không thôi. “Không phải sắp tới em sẽ nhận một bộ phim mới hả?” Anh nhớ mình có nghe Hailey nói. “Em không cần đóng phim nữa sao?”
“Có muốn đóng thì cũng đợi tuyên truyền phim [Thiên lý chi ngoại] kết thúc đã.” Phim gửi đến cho cậu hiện nay vẫn là mấy bộ thiếu não, không có tác dụng gì trong việc chuyển đổi hình tượng, cậu cần chờ [Thiên lý chi ngoại] chiếu, bộ này kiếp trước đại bạo, cậu tin lần này cậu cũng sẽ lấy được danh tiếng, phim ảnh sau đó sẽ có nhiều cơ hội tìm được vai diễn chất lượng hơn.
“Ừm.” Lục Kiêu cũng không quá hiểu nhưng có vẻ Lăng Sầm đã tính toán chu toàn mọi thứ. Anh chỉ cần che chở cậu, chỉ cần cậu yêu cầu thì tài nguyên gì anh cũng có thể mang về.
Lăng Sầm đan tay vào tay Lục Kiêu, mân mê, úp mặt lên vai anh nói: “Chồng ơi, cây bút kia, mình lấy về nhà luôn nhé…”, hai má Lăng Sầm đỏ bừng lên, thẹn thùng “Đợi khi em nghỉ ở nhà, anh muốn viết gì thì lại viết, đều nghe anh, được không, chồng ơi?”
Lục Kiêu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại bật cười, sao mà bạn đời của anh lại có thể đáng yêu đến mức này, anh khẽ siết vòng tay ôm Lăng Sầm: “Được, ta biết rồi, chút nữa ta sẽ cầm về luôn.”
Hai người dính lẹo thêm một lúc cũng tới giờ Hailey đón, Lăng Sầm đành đứng lên thay đồ đi làm, khi Lăng Sầm ra đến cửa, Lục Kiêu nói: “Ta sẽ thu thập hành lý, buổi chiều em trực tiếp đến cảng không gian là được.”
“Có cần em giúp anh không?” Lăng Sầm không yên tâm định quay vào, Lục Kiêu hành động không