Đông Phương Tầm Tuyết vừa leo xuống ngựa đã trông thấy A Bích lấp ló ngoài cửa tựa hồ là đang đợi nàng. Còn chưa kịp lên tiếng nha đầu này đã ngay lập tức chạy đến, lén lén lút lút nhìn ngó xung quanh, dáng vẻ không khác gì nhìn thấy quỷ.
“Có chuyện gì? Ngươi lúc này không hầu hạ tiểu ngốc chạy đến đây làm gì?”
“Thật ra là có chuyện, chỉ là nô tỳ sợ nói ra sẽ bị mắng.” A Bích trộm nhìn ra sau xác định không có ai theo dõi mới mở miệng nói: “Sáng nay Phó cô nương bị Mi Cát tỷ tỷ mắng một trận, đứng bên ngoài nên nô tỳ không biết có chuyện gì chỉ biết Phó cô nương khóc rất thương tâm. Trưa giờ cô nương cũng không chịu ăn gì, nô tỳ sợ nàng lại đổ bệnh nên mới nhờ bát gia khuyên nhủ nàng.”
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng chau mày, đem áo choàng đưa cho A Bích rồi nhanh chóng đến Toái Vân Hiên xem tiểu ngốc.
Vừa đẩy cửa đã nghe xộc đến mùi thức ăn thơm phức, phát hiện tiểu ngốc ngồi quay lưng trên giường, tóc dài không vãn tuỳ ý xoã sau lưng. Đông Phương Tầm Tuyết tăng nhanh bước chân vào phòng thuận tay đem cửa đóng lại.
“Vẫn chưa dùng thiện sao?”
Phó Tuyệt Ca hơi ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt đỏ hoen vẫn chưa kịp khô nước mắt: “Bát gia xong việc rồi?”
“Ta nghe A Bích nói rồi, sao Mi Cát lại mắng ngươi?” Đông Phương Tầm Tuyết ngồi xuống bên cạnh tiểu ngốc dang tay đem nàng ôm vào lòng: “Lúc ta không ở đây trong phủ xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cả, Mi Cát mắng nô tỳ cũng là vì muốn tốt cho nô tỳ thôi.” Phó Tuyệt Ca nhu nhược dựa vào ngực bát gia, cố hít lấy hương trầm thoang thoảng trên người đối phương: “Ngài có bao giờ tức giận nô tỳ không?”
“Sao lại hỏi chuyện này?”
“Nô tỳ muốn biết.”
Đông Phương Tầm Tuyết hơi ngả người dựa vào thành giường, rũ mi quan sát tiểu ngốc trong lòng mình: “Từng, ta từng rất giận ngươi thậm chí không muốn nhìn thấy ngươi. Nhưng ta biết ta vô pháp rời mắt khỏi ngươi, mỗi lần như thế ngươi đều rầu rĩ không vui, dù có tâm tư sỏi đá cũng không giận tiếp được nữa.”
Phó Tuyệt Ca vô thức siết chặt vạt áo trước ngực bát gia đến nhăn nheo: “Nô tỳ cảm thấy bản thân không xứng đáng với ngài.”
“Lại nghĩ linh tinh gì nữa đây?” Đông Phương Tầm Tuyết không vui điểm tay lên chóp mũi nàng: “Không cho phép ngươi nghĩ như vậy, chỉ có ngươi mới xứng đáng làm đích nương tử của ta.”
Môi mỏng mím thành đường, Phó Tuyệt Ca ngước mắt lên nhìn, tựa hồ gặp lại thiếu niên mặc khôi giáp cưỡi bạch mã năm xưa. Gió tuyết không cách nào làm lu mờ vẻ đẹp thoát tục dưới ánh trăng ngần, tựa hồ chỉ một hơi thở cũng đủ hoá thành mùa xuân. Trúc mã của nàng từng kiêu hãnh cũng từng thất bại nhưng chưa từng đầu hàng số phận, hoạ chăng năm dài rộng là dành để đặt dấu son lên vô số chiến công.
Trúc mã năm xưa vì quyến luyến một cánh hoa tàn mà vứt bỏ cả hoa viên.
Đắm mình dưới ánh trăng, say sưa vẻ đẹp huyễn hoặc, đời người có bao nhiêu dài hà tất khiến bản thân khó xử?
Vết yên chi trên vạt áo vẫn chưa từng phai…
“Nương thân nói nô tỳ đang tự dệt một giấc mộng hão huyền.” Ngón tay phủ kín băng vải nhẹ nhàng vươn đến chạm lên đôi gò má lạnh lẽo hơi sương: “Trong giấc mộng đó có ngài có nô tỳ, chỉ hai chúng ta hạnh phúc đơn thuần trải qua năm dài tháng rộng. Chưa từng trưởng thành, chưa từng già đi, mỗi ngày trôi qua đều là chứa đựng thật nhiều niềm vui.”
Đông Phương Tầm Tuyết dứt khoát nắm lấy bàn tay nàng, thâm tình thốt từng câu từng chữ: “Chỉ cần ngươi muốn dù là thực hay là mộng ta cũng sẽ bồi cạnh, chúng ta cùng nhau trải qua năm tháng mà ngươi muốn.”
Phó Tuyệt Ca yếu ớt nở nụ cười, hàng mi thật dài ẩm ướt rung động như hồ điệp vỗ cánh: “Ngài nói nếu mọi người không ai chấp nhận chúng ta vậy thì sao?”
“Ta trước nay chưa từng hy vọng ai chấp nhận chuyện chúng ta, dù có bị phản đối ta cũng nhất định bảo hộ ngươi. Không làm hoàng tước thì không làm, một đôi phu phụ điền nông có gì đáng ngại?” Nụ hôn ấm áp rơi trên khoé mắt nàng, trân trọng lau đi từng giọt nước mắt: “Ngươi nói đúng, năm dài tháng rộng không có ngươi mới đáng sợ.”
Lấy hết dũng khí choàng người ôm lấy gò má bát gia đặt lên đôi môi xinh đẹp một nụ hôn, đem tất cả hy vọng phó thác lên nữ nhân này. Phó Tuyệt Ca dường như hiểu ra một điều, tình cảm chỉ một người cố gắng thì chẳng có ý nghĩa gì, từ hôm nay nàng sẽ vì bát gia mà tiếp tục bước đi. Không quản đi bao xa, không màn kết quả cuối cùng thế nào, chỉ cần có thể đi cùng bát gia là đủ rồi.
Đông Phương Tầm Tuyết ôn nhu đáp lại nụ hôn tiểu ngốc, dìu dàng ấn ngã nàng xuống giường, ngón tay thon dài từng chút luồn vào mớ tóc dài.
Phảng phất hương gió lùa qua làn cỏ xanh giữa nắng hè oi ả, đôi chân nhỏ đặt vào hồ nước trong vắt trông thấy hình bóng phản chiếu bên dưới. Một đôi đào hoa nhãn linh động đơn thuần, phiến môi mỏng hết khép rồi mở ngâm nga một khúc đồng dao. Người trong mắt đẹp như tranh, chỉ một cái chớp mắt cũng đủ khiến thiên hạ sụp đổ.
Thật may, ngài vẫn ở đây.
Phó Tuyệt Ca không biết nước mắt chảy ra lúc nào, hạnh phúc đón lấy nụ hôn thứ hai rơi trên gò má, mọi thứ thuộc về nàng đều là của bát gia. Phiến môi ẩn nhẫn di chuyển trên da cổ trắng trẻo, từng chút tiếp cận tuyến thể được che chắn tỉ mỉ phả hơi thở nóng hổi. Bàn tay hư hỏng luồn vào trong y phục đem dây áo dễ dàng tháo gỡ, áo dài gọn gàng bị ném xuống sàn nhà.
Yên tĩnh phó mặc bát gia để lại vô số ấn kí trên da thịt, chủ động giúp ngài cởi xuống ngoại bào dày dặn, đai lưng giắt loan đao vô tình cố ý lại cọ trúng đùi nàng.
“Bát gia…” Phiến môi mọng đỏ gấp gáp phát ra hơi thở không kiềm nén: “Chưa được, chưa được.”
Đông Phương Tầm Tuyết đổ một đầu mồ hôi, ngón tay kíƈɦ ŧɦíƈɦ tuyến thể sau gáy nhưng vẫn chưa thể phát ra tin tức tố đáp lại tiểu ngốc. Thân thể tiểu ngốc đã gần như hoàn thiện còn nàng thì chậm chạp vẫn chưa vỡ lòng.
Xoay người đem bát gia lật ngã xuống giường, tóc dài như tơ men theo hai vai trần trượt xuống. Phó Tuyệt Ca biết rõ bát gia rất muốn nàng nhưng với tình hình này dưa ép không ngọt, bất cẩn có thể khiến tuyến thể chịu tổn thương. Vẫn là nên nhẫn nhịn chờ thời cơ đến, nàng nghĩ không đến hai năm bát gia sẽ vỡ lòng. Cúi xuống đặt lên môi bát gia một nụ hôn an ủi, đem bộ vị đầy đặn trước ngực áp sát vào đối phương, hưởng thụ tin tức tố non nớt của càn nguyên bao bọc.
Tuyết rơi trắng thềm, đỗ quyên lặng lẽ khai hoa.
Đông Phương Tầm Tuyết tiếp tục xoay người đem tiểu ngốc ôm vào lòng, cái yếm cũng bị tháo rơi ném xuống sàn nhà. Phó Tuyệt Ca ngẩng đầu đón lấy nụ hôn, cánh tay vòng ra sau giúp bát gia tháo xuống kim quan, ngọc trâm vừa rút toàn bộ tóc dài liền rơi xuống.
Trong mộng không ít lần gặp cảnh tượng này, đến hôm nay chân thật chạm đến vẫn ngỡ như đang lạc giữa xuân mộng.
“Ưm, hô…”
Phó Tuyệt Ca gian nan thoát khỏi nụ hôn tìm cơ hội hít lấy hít để không khí, chưa được một phân thời gian lại bị bát gia cưỡng ép vào nụ hôn khác.
Xem chừng Triết vương nhịn đủ lâu rồi nên mới mất kiên nhẫn như vậy.
Một bàn tay xuất hiện trên dây thắt váy lụa nhanh chóng tháo xuống, âm thanh vải vóc va chạm phát sinh tiếng sột soạt nho nhỏ. Bình thường Phó Tuyệt Ca thích mặt hai lớp váy với tiểu khố hơn là mặc một váy một trường khố. Hai chân trắng trẻo nhẵn nhụi bại lộ trong không khí, bàn tay tiếp tục trượt xuống muốn tháo cả tiểu khố của nàng.
Hoảng hốt nghiêng người né tránh, tròn mắt nhìn bát gia vẫn thản nhiên như không, chẳng lẽ bát gia thật sự muốn tiêu kí?
“Không được.” Phó Tuyệt Ca lách người nghiêng sang một bên, lúng túng kéo chăn che chắn