“Cô nương ngài thật sự đi được sao?”
A Bích lo lắng thu dọn hành lý, đặt một kiện thì hỏi một câu, hỏi đến Phó Tuyệt Ca phát phiền. Bất quá lại không mở miệng trách, dù sao A Bích làm như vậy cũng vì lo lắng cho nàng.
“Ta thật sự không sao mà.” Phó Tuyệt Ca đóng gói hành lý đặt sang một bên, kiểm tra xem còn sót thứ gì hay không: “Ngươi cũng đừng gà mẹ nữa, sáng sớm mai phải lên đường nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Trời vào xuân tuy ôn noãn nhưng vẫn còn lạnh, cô nương vừa bệnh dậy nếu miễn cưỡng sợ sẽ khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn.”
“Ta cũng chỉ bị thương ở vai, hai tay đã hoạt động bình thường, thật sự không còn gì đáng ngại.”
A Bích dùng dằng hồi lâu mới chịu quay về phòng, không quên nhét thêm vài kiện phi phong vào hành lý của cô nương.
Phó Tuyệt Ca tiễn A Bích đi rồi thì bắt đầu dọn dẹp Toái Vân Hiên, đến giữa giờ hợi bát gia mới trở về. Cả ngày cùng phụ hoàng xem tấu chương tạp nham của bá quan dâng lên không khỏi đau mắt nhức đầu, vừa về đến bát gia lập tức ngã xuống nhuyễn tháp.
Không hỏi cũng biết lý do bát gia cạn kiệt sinh lực, Phó Tuyệt Ca nhanh chóng mở lồng lấy ra chén canh gà nhân sâm vẫn còn nóng hổi. Chén canh này nàng nấu từ lúc trưa, định đợi bát gia cùng dùng nhưng không ngờ bát gia đi đến giờ này mới về. Khuấy vài cái cho nguội bớt rồi mang đến nhuyễn tháp cẩn thận đem thìa canh đến gần.
“Bát gia mở miệng ra.”
Đông Phương Tầm Tuyết phối hợp mở miệng uống một ngụm canh gà, dạ dày trống rỗng cả ngày được canh gà xoa dịu thập phần thư sướng.
“Trù nghệ của ngươi càng lúc càng tốt, canh gà này uống rất vừa miệng.”
“Bát gia thích là tốt, nô tỳ còn sợ canh gà để lâu sẽ không còn ngon nữa.” Phó Tuyệt Ca lại múc thêm một thìa đưa tới: “Ngài đã dùng vãn thiện hay chưa? Hay là nô tỳ xuống bếp nấu thêm vài món cho ngài lót dạ?”
“Không cần đâu, ngài mai phải xuất hành không nên khiến bản thân mệt mỏi.” Đông Phương Tầm Tuyết sủng nịch cọ tay vào cằm tiểu ngốc: “Tâm ý của ngươi ta đã biết rồi.”
Phó Tuyệt Ca phì cười, tiếp tục uy canh cho bát gia: “Ngài nếu biết tâm ý của nô tỳ nhất định phải uống hết chén canh này.”
“Ta còn cầu không được đây.”
Một thìa lại một thìa, chén canh gà đầy ắp cuối cùng cũng được xử lý xong, trước khi dọn dẹp không quên nhắc nhở bát gia cởi y phục mang ra ngoài cho hạ nhân giặt sạch.
Đông Phương Tầm Tuyết đứng sau bình phong thay đổi y phục mới, cổ áo dày dặn giữ ấm, cảm giác giống như vừa trút được gánh nặng đè trĩu trên vai. Thoải mái ra bàn rửa mặt súc miệng, tiểu ngốc cũng đã trở về, trên tay cầm thêm một tấm nệm dày.
“Bên ngoài gió lớn bát gia nhất định phải giữ ấm thật kĩ, ngày mai cưỡi ngựa cũng phải mặc y phục dày một chút.” Phó Tuyệt Ca một bên trải nệm một bên nhắc nhở: “Nô tỳ đã dặn A Bích chuẩn bị sữa dê nóng nên không cần phiền đến trù nương, lúc nào thấy mệt mỏi ngài phải xin Hoàng thượng cho vào xe ngựa nghỉ ngơi tuyệt đối không được cậy mạnh!”
Đông Phương Tầm Tuyết kéo tay ngăn cản nàng tiếp tục trải nệm, nửa đùa nửa thật trêu ghẹo: “Từ trên xuống dưới không có chỗ nào giống cung nữ.”
“Nô tỳ giống gà mẹ?”
“Không phải, là giống Đại nương tử của ta.”
Phó Tuyệt Ca thẹn thùng ném một cái liếc mắt, giãy khỏi tay bát gia tiếp tục trải nệm: “Ngài chỉ biết đùa giỡn nô tỳ.”
“Ta không có đùa giỡn ngươi, lời ta nói chính là sự thật.”
Đông Phương Tầm Tuyết giảo hoạt ôm lấy thắt lưng nàng kéo ngã xuống tấm nệm vừa trải, tranh thủ lúc tiểu ngốc không để ý mà đặt liền hai nụ hôn lên môi. Phó Tuyệt Ca bị tóc cọ nhột, khúc khích đè nén tiếng cười, môi dẩu ra tràn ngập bất mãn.
“Ngài xấu tính quá đó!”
Lăn lộn một hồi mới thoát khỏi ma trảo của bát gia, Phó Tuyệt Ca gian nan chỉnh sửa tóc tai rối loạn: “Ngài mau ngủ đi, nô tỳ qua chỗ nương thân một chút.”
“Đã trễ rồi, Thanh Ngọc Viên cũng đã tắt đèn ngươi qua đó làm gì?”
“Nô tỳ muốn dặn A Xán mấy câu bảo nàng chiếu cố tốt nương thân.”
“A Xán cũng có phải hài tử đâu mà ngươi phải phí công nhắc nhở từng chút một?” Đông Phương Tầm Tuyết choàng người ôm lấy thắt lưng nàng, ở trên hõm vai thon gọn cọ dụi một phen: “Ngoan, nằm xuống đây cho ta ôm ngủ, hôm nay mệt chết rồi.”
“Bát gia đừng làm nũng nữa, nô tỳ phải đi thật mà.”
Hai người lăn qua lăn lại trên giường không ai nhường ai mãi đến khi A Bích đẩy luân ỷ bước vào, nhìn thấy cảnh này lập tức xấu hổ muốn bỏ chạy. Phát giác có người đang quan sát, Phó Tuyệt Ca hoảng trương ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn nương thân ngồi cách nàng tầm mười bước.
Xong rồi, xong rồi, nàng cư nhiên tiếp tục chọc giận nương thân?!
Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ không kém, vội đem chăn kéo qua cho Phó Tuyệt Ca che chắn thân thể: “Tứ nương tử nửa đêm đến không biết có gì muốn dạy bảo?”
Lưu thị duy trì trầm mặc quan sát hai người, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Đông Phương Tầm Tuyết.
Bầu không khí nặng nề bao trùm toàn bộ Toái Vân Hiên, cách vài bước chân vẫn cảm nhận được lửa giận của nương thân. Bất tri bất giác nuốt một ngụm nước bọt, Phó Tuyệt Ca khẩn trương đem dây áo cột lại cẩn thận rồi chạy đến thay A Bích đẩy luân ỷ cho nương thân.
“Nương thân chúng ta quay về Thanh Ngọc Viên nói chuyện nhé?”
Đông Phương Tầm Tuyết gấp gáp bước xuống giường: “Ta cũng đưa ngài về.”
Lưu thị lạnh nhạt đánh gãy lời nàng: “Không dám phiền bát gia nhọc lòng, đêm cũng đã khuya ngài sớm nghỉ ngơi đi.”
Phó Tuyệt Ca khổ sở dùng ánh mắt an ủi bát gia rồi đẩy luân ỷ quay về Thanh Ngọc Viên, trong đầu hiện ra hàng chục hàng trăm lời nương thân dùng để mắng nàng.
Ngoài trời gió lớn đi vài bước cũng đủ lạnh cóng, trên người tuy chỉnh tề váy áo nhưng lại là váy lụa mỏng mặc khi đi ngủ dĩ nhiên không có tác dụng giữ ấm. Phó Tuyệt Ca vừa đi vừa run rẩy, môi hé mở thở ra một làn khói mỏng, lúc này nàng chỉ muốn quay trở về ổ chăn trong Toái Vân Hiên không rời nửa bước.
Suốt đường đi mẫu tử các nàng không nói lời nào, lại sợ nương thân không vui nên Phó Tuyệt Ca không dám tuỳ tiện biện minh.
Từ xa trông thấy A Xán cầm đèn đứng trước Thanh Ngọc Viên, có vẻ đang chờ tứ nương tử quay về. Phó Tuyệt Ca cùng A Xán đẩy luân ỷ vào trong phòng, sau đó dìu nương thân ngồi xuống giường.
“Nương thân có mệt không? Nhi nữ giúp ngài phao chén trà nhé?”
“Không dám phiền ngươi.”
Phó Tuyệt Ca đáng thương đứng chôn chân tại chỗ: “Nương thân còn giận nhi nữ sao?”
“Giận? Ta có thể không tức giận sao?” Lưu thị vỗ mạnh tay xuống nệm, hai mắt toé đầy lửa giận: “Đường đường là một lệnh ái lại dám ở trên giường tước quý lăn qua lăn lại không chút liêm sỉ, ngươi nghĩ làm như vậy có thể gả vào hoàng thất làm vương phi?!”
“Không phải như vậy, nương thân ngài hiểu lầm rồi!”
“Chính mắt ta nhìn thấy còn có thể hiểu lầm? Lẽ nào phải nhìn thấy ngươi bị bát gia tiêu kí mới không phải hiểu lầm?”
Phó Tuyệt Ca hổ thẹn quỳ xuống: “Nhi nữ biết sai rồi, nương thân đừng vì tức giận mà tổn hại thân thể.”
“Ta mặc dù không nuôi ngươi được bao nhiêu năm nhưng cũng là nương thân của ngươi, dạy không được ngươi chính là lỗi của ta. Con đường này nếu ngươi đã chọn có vấp ngã cũng phải tự mình đứng lên, từ nay về sau chuyện của ngươi không liên quan đến ta nữa.”
“Nương thân!”
“Tứ nương tử đừng tức giận!” A Xán nhịn không được chạy vào nói giúp tam lệnh ái mấy câu: “Lệnh ái dù có gây ra lỗi lầm lớn thế nào vẫn là nhi nữ của ngài, sao có thể nói không liên quan thì không liên quan nữa?”
“Nhi nữ lớn rồi không dạy được nữa, nàng muốn làm gì thì làm!” Lưu thị gạt phăng cánh tay đang đặt trên đùi nàng: “Đi, ta không muốn thấy mặt ngươi nữa!”
“Nương thân đừng mà!!”
Phó Tuyệt Ca hoảng thủ hoảng cước nắm lấy bàn tay của Lưu thị, mặt nhỏ bị rút sạch huyết sắc: “Nhi nữ biết sai rồi sau này không dám nữa! Cầu ngài nương thân, cầu ngài đừng vứt bỏ nhi nữ, thiên hạ này chỉ có ngài là người thân nhất của nhi nữ. Đến ngài cũng không cần nhi nữ vậy nhi nữ cũng không thiết sống nữa!”
“Ngươi biết như vậy vẫn ngoan cố không nghe lời ta! Xem bộ dạng của ngươi đi, đại cô nương chưa xuất giá lại ở trên giường bát gia, ngươi