Thật không biết nên khen ngợi bát gia có ý chí hay mắng nàng đá sắp rơi xuống đầu vẫn không lo chạy trốn.
“Ngài đúng là biết cách khiến người khác đau đầu.”
Đông Phương Tầm Tuyết tạm xem nó là một lời khen: “Tứ nương tử yên tâm, rồi có ngày ta sẽ chứng minh cho ngài thấy những gì ta nói đều là sự thật.”
“Nếu không thì sao?” Lưu thị chỉ còn cách giở ra chiêu bài cuối cùng: “Nếu ngài phải thú một lệnh ái khác không phải Tuyệt Ca thì ta sẽ đưa nha đầu này quay về, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ nào với ngài nữa.”
“Còn ngược lại?”
“Ta sẵn sàng đáp ứng nếu nha đầu ngốc đồng ý gả cho ngài.”
Chỉ chờ có thế Đông Phương Tầm Tuyết hào hứng đáp: “Hảo, tứ nương tử cứ yên tâm.”
Hai người nói thêm một lúc thì Phó Tuyệt Ca cũng chuẩn bị xong ngọ thiện cùng A Xán mang vào Thanh Ngọc Viên. Phát hiện bầu không khí so với lúc đầu hòa hoãn hơn rất nhiều, nương thân không còn quá mức gay gắt với bát gia.
“Nhi nữ có nấu thịt kho Đông Pha mà nương thân thích ăn nhất, ngài mau nếm thử đi.”
Tứ nương tử tuy xuất thân hàn vi nhưng cử chỉ không hề thô lỗ, mỗi động tác nâng tay nhấc chân đều đặc biệt tao nhã. Tiếp lấy đôi đũa từ tay A Xán, không nhanh không chậm gấp một miếng thịt kho Đông Pha đặt vào dĩa chờ nguội bớt.
Mắt thấy tứ nương tử chịu ăn thức ăn nàng nấu Phó Tuyệt Ca liền vui vẻ gắp thêm thịt cá vào dĩa: “Nương thân ăn nhiều một chút, mấy món này nhi nữ đều cố ý làm cho ngài.’”
“Được rồi, ngồi xuống cùng dùng đi.”
Nhận được cái gật đầu của bát gia, Phó Tuyệt Ca mới kéo ghế ngồi xuống đồng thời đưa tay nhận đôi đũa từ A Bích.
Đông Phương Tầm Tuyết nhân lúc bầu không khí đang tốt đẹp liền tìm câu chuyện để nói: “Ngoại trạch gần với thân vương phủ qua lại cũng tương đối dễ dàng, có cơ hội thỉnh tứ nương tử đến thân vương phủ một chuyến cùng tiểu ngốc ngắm hoa cúc. Trong thân vương phủ còn có một viện tử tương đối an tĩnh tên Cẩn Hoa Các, nếu muốn ngài có thể dùng để nghỉ lại qua đêm.”
Lưu định đương tính mở miệng cự tuyệt thì phát hiện ánh mắt lấp lánh của nhi nữ bất đắc dĩ nuốt ngược mấy lời định nói xuống bụng: “Hảo, có cơ hội sẽ đi.”
Phó Tuyệt Ca vui mừng suýt chút hét toáng lên, liên tục gắp thức ăn vào dĩa của nương thân: “Nhi nữ nhất định sẽ chuẩn bị thật nhiều cao điểm, úc, còn gọi đến Nam Đoàn đến biểu diễn cho ngài xem nữa.”
“Phô trương làm gì, ngắm hoa là được rồi.” Lưu thị không vui vẻ đánh gãy hào hứng của Phó Tuyệt Ca: “Nha đầu ngươi đừng có quên thân phận của mình, suốt ngày chỉ biết vui chơi không lo hầu hạ chủ tử.”
Đáng thương bĩu bĩu môi, nàng làm tất cả còn không phải vì muốn nương thân hoan hỉ?
“Không sao, hiếm khi có dịp mời Nam Đoàn đến biểu diễn cũng không tồi.”
“Tứ nương tử đừng khó khăn với lệnh ái như vậy.” A Xán vừa múc canh vừa than phiền bên tai Lưu thị: “Lâu rồi lệnh ái mới đến ngài không thể nói mấy lời dễ nghe sao?”
Lưu thị không cho ý kiến, tiếp tục ăn thức ăn nguội bớt trong dĩa.
“Nương thân không thích có thể không đi cũng được.” Phó Tuyệt Ca chán chường cúi đầu nhìn thức ăn bày biện phong phú trước mặt nhưng lại không có tâm trạng dùng: “Nhi nữ biết ngài không vui, đừng miễn cưỡng bản thân làm gì.”
Phát giác thái độ lạnh nhạt của bản thân đã khiến nhi nữ thất vọng, bất quá Lưu thị vẫn không thể nương theo ý nghĩ của nha đầu. Từ nhỏ Phó Tuyệt Ca đã là một cô nương ngốc nghếch hiểu chuyện chưa từng làm gì khiến nàng phật ý, vạn vạn không ngờ trưởng thành rồi lại không chịu nghe lời. Lưu thị vừa thương tâm vừa thất vọng, rõ ràng nha đầu này hiểu rõ ở bên cạnh bát gia sẽ không có kết quả vẫn cố đâm đầu vào. Mỗi đêm Lưu thị đều nằm mộng thấy cảnh nhi nữ bị một đám quân quý xuất thân cao môn ức hiếp, quan gia lại không buồn đoái hoài, sợ đến mức từ trong mơ hoảng hốt vùng dậy.
Nha đầu này tại sao không hiểu khổ tâm của nàng?
Đông Phương Tầm Tuyết nhìn tiểu ngốc như vậy tránh không khỏi đau lòng, lập tức mở miệng khuyên nhủ: “Tứ nương tử có gì không vừa ý cứ nói, tiểu ngốc dù sao cũng đã lâu không được cùng ngài ngắm hoa thưởng trà rồi.”
“Được rồi, ta sẽ đi, đừng nghĩ linh tinh.” Lưu thị gắp một miếng thịt Đông Pha đặt vào dĩa của Phó Tuyệt Ca: “Mau ăn đi, món này ngươi làm không tồi.”
Phó Tuyệt Ca hai mắt lấp lánh sáng, vui mừng gật đầu, tiếp tục gắp thức ăn vào dĩa của nương thân. Lưu thị tâm tình nhất thời mềm nhũn, nha đầu ngốc này vẫn chưa trưởng thành chút nào.
Ba người vui vẻ dùng xong ngọ thiện thì bát gia có việc phải vào cung, loáng thoáng nghe được có liên quan đến tỷ muội Kim thị.
Kiếp này Kim Chiêu dung chết sớm vừa là chuyện xấu vừa là chuyện tốt, xấu vì trong cung sẽ không còn ai áp chế được Hoàng hậu nương nương. Nhưng tốt là Kim Chiêu dung sẽ không có cơ hội hãm hại bát gia, ngay cả cửu gia cũng không bị nàng liên luỵ đày đến Tây Tạng xa xôi. Chuyện này trăm lợi một hại, bất quá Phó Tuyệt Ca vẫn thích kết cục bây giờ hơn kiếp trước.
Cứ tưởng bát gia chỉ đi một lúc thôi nào ngờ đến tận canh hai mới thấy người trở về, vẻ mặt đăm chiêu tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì rất nghiêm trọng.
Phó Tuyệt Ca bước lên giúp bát gia tháo xuống quan mão: “Trong cung có chuyện gì mà đến giờ mới về thế?”
“Cao Ly đưa đến hai mỹ nhân chắc ngươi đã biết rồi.” Đông Phương Tầm Tuyết đầu đau như búa bổ, chán nản cởi kết ngọc trước cổ: “Mấy ngày đầu còn an phận, bây giờ giống như hồ dán dính chặt phụ hoàng không buông. Bá quan liên tục than phiền phụ hoàng trễ nãi chuyện triều chính, đêm đến chỉ biết hưởng lạc không màn quốc sự. Ta vốn định khuyên phụ hoàng vài câu nhưng không ngờ lục hoàng huynh đã tự mình đi tìm phụ hoàng nói chuyện kết quả bị ngài phạt quỳ trước Dưỡng Tâm Điện. Cũng may là ta đến kịp nếu không lục hoàng huynh đã bị lôi ra phạt bản tử rồi.”
“Lục gia vốn là người chính trực không thể chấp nhận Hoàng thượng vì mỹ nữ mà chểnh mảng triều chính đây cũng coi như một mảng trung tâm. Bất quá lục gia lại thiếu ý nhị, vốn biết Hoàng thượng đang say đắm hai vị mỹ nhân Cao Ly vẫn cố ý đối nghịch với ngài dĩ nhiên sẽ khiến long tâm bất mãn.” Phó Tuyệt Ca nhận lấy triều phục phủi sạch đặt sang một bên, tiếp tục hầu hạ bát gia thay y phục khác: “Ngay từ đầu nô tỳ đã cảm thấy hai vị mỹ nhân kia xinh đẹp sắc xảo làm sao có thể cam nguyện luồn cúi, hành động này của Hoàng thượng vẫn lường trước được.”
“Quân quý xinh đẹp không sai nhưng nếu không chấn chỉnh sợ sẽ gây ra đại hoạ.”
“Bát gia cứ mặc kệ bọn họ, đương lúc Hoàng thượng nhiệt quyết nếu nói đến nói lui sợ sẽ khiến Hoàng thượng tức giận. Cứ đợi qua một thời gian tự khắc Hoàng thượng sẽ cảm thấy các nàng nhàm chán mà sủng ái mỹ nhân khác.”
Đông Phương Tầm Tuyết trầm mặc hồi lâu cảm thấy chuyện phụ hoàng sủng ái rồi lạnh nhạt hậu phi vốn rất bình thường, nói không chừng qua vài tháng lại để mắt đến một hoàng hoa khuê nữ nào đó.
“Chuyện của Kim Đại nương tử sao rồi?”
“Nhắc đến lại phiền, phụ hoàng không biết suy nghĩ cái gì đêm qua lại gọi Kim thị cùng hai mỹ nữ Cao Ly kia hầu hạ. Ta đoán chắc Cao Ly muốn lợi dụng hai mỹ nữ này hòng củng cố địa vị cho Kim thị.”
“Nô tỳ nghe nói cô nương Cao Ly hầu hạ trên giường rất tốt, Hoàng thượng muốn lạnh nhạt e rằng…”
“Một đám quân quý vô sỉ có gì đáng để bàn luận?” Đông Phương Tầm Tuyết tức giận ném hương nan xuống đất: “Biết trước như thế ta đã lấy mạng Kim thị!”
Phó Tuyệt Ca bình tĩnh khom người nhặt hương nan đặt lên khay rồi vòng ra sau lưng ôm chặt thắt lưng bát gia: “Được rồi, đừng tức giận nữa, nô tỳ đã chuẩn bị xong nước nóng, ngài vừa tắm vừa nói tiếp với nô tỳ nhé?”
“Vậy cũng được.”
Hai người một trước một sau di chuyển đến bình phong, y phục sạch đã được Phó Tuyệt Ca chuẩn bị đầy đủ, ngay cả nước nóng cũng được