Tiếng gió lùa qua khe cửa vang tiếng kẽo kẹt, hai bên mành cửa lay động, khói trầm lãng đãng bay lượn trong không gian. Nước nhỏ tí tách, mặt hồ dao động từng đợt, giữa bầu không khí yên tĩnh vang lên tiếng bước chân.
Phó Tuyệt Ca mờ mịt ngồi dậy nhìn thấy A Xán ngồi bên giường, gương mặt nhỏ nhắn say ngủ hoàn toàn không nhận ra nàng đã tỉnh.
Không phải nàng đang ở trang viên sao?
“A Xán!”
Yếu ớt lay người A Xán hai cái, đáp lại nàng chỉ có tiếng hừ hừ.
“Ngươi tỉnh, A Xán, sao ngươi lại ở đây? Bát gia đâu rồi?”
A Xán bị Phó Tuyệt Ca lay tỉnh, hai mắt vô thần ngước nhìn nàng: “Bát gia chết rồi…”
Giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt dài xuống hõm má, Phó Tuyệt Ca run rẩy mấp máy đôi môi khô khóc: “Nói dối, bát gia chưa chết, ta vừa cùng ngài đi dự lễ hội về đây!”
“Chết rồi, bị tứ gia gϊếŧ chết rồi, ngài quên rồi sao?” A Xán nắm lấy bàn tay Phó Tuyệt Ca đặt trên bụng bản thân, đôi mắt trũng hoáy trào ra tia máu đỏ: “A Xán cũng chết rồi, Đại nương tử, chúng ta không ai còn sống cả.”
Bàn tay đặt trên bụng A Xán nhiễm đầy máu, từng giọt nhỏ tí tách xuống nệm giường chẳng mấy chốc sàn đan trắng tinh đã bị nhuộm đỏ.
“Không!”
Cơ thể bị ai đó dùng sức lay mạnh, Phó Tuyệt Ca từ trong mộng mị choàng tỉnh, vùng trán và hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi. Tim trong ngực vẫn đập thình thịch, tứ chi vô lực duỗi thẳng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
“Nương tử sao thế?” Đông Phương Tầm Tuyết choàng người qua đỡ lấy gõ má ướt mồ hôi của nàng: “Gặp ác mộng?”
“B-Bát…”
“Ta ở đây, đừng sợ.”
Phó Tuyệt Ca há miệng hít một ngụm không khí, thần kinh căng như dây đàn dần được thả lỏng. Thật may chỉ là mộng, bát gia vẫn chưa chết, ngài vẫn ở đây ngay bên cạnh nàng.
“Quan gia.”
“Hửm?” Đông Phương Tầm Tuyết dùng tay áo lau bớt mồ hôi trên mặt nàng, đáy mắt tràn ngập sủng nịch ôn nhu: “Mộng thấy cái gì mà sợ đến như vậy?”
“Ta thấy chúng ta không được ở bên cạnh nhau nữa…” Phó Tuyệt Ca nghĩ đến vẫn còn khiếp sợ, run rẩy ghì tay áo bát gia: “Liệu chuyện đó có xảy ra không?”
“Không thể nào, chỉ cần ta ở đây tuyệt đối sẽ không buông tay ngươi.”
“Vạn nhất…”
“Đừng nghĩ lung tung, người ta thường nói giấc mơ luôn trái ngược với sự thật, biết đâu chừng nó muốn nói chúng ta đời này kiếp này đã định sẵn số phu thê.”
Phó Tuyệt Ca yếu ớt mím chặt môi, hai mắt đỏ hoen ẩm ướt: “Quan gia ngài không được quên những lời này.”
“Dĩ nhiên, được rồi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.” Đông Phương Tầm Tuyết nằm xuống giường, choàng tay chỉnh sửa tấm chăn bị tiểu ngốc kéo loạn: “Ngày mai còn nhiều việc phải làm, đêm nay hảo hảo ngủ một giấc đi.”
“Ân, quan gia.”
Phó Tuyệt Ca nhỏ thó nép vào lòng bát gia tìm một chỗ thoải mái, hít một hơi thật sâu hương trầm nhàn nhạt, tâm tình thư thái dần dần chìm vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau Phó Tuyệt Ca bị tiếng nói chuyện bên ngoài gọi tỉnh, nhìn qua bên cạnh chỉ còn một mảng trống trải lạnh lẽo.
Mới sáng sớm bát gia đi đâu rồi?
Mang theo nghi hoặc bước xuống giường, tiếng nói càng lúc càng gần, Phó Tuyệt Ca lờ mờ nhận ra là giọng của Mi Cát. Nhẹ nhàng đẩy cửa hé mở một khoảng nhỏ, âm thanh trực tiếp xông thẳng vào tai nàng.
“Sao phụ hoàng lại đột ngột triệu bản vương hồi kinh như vậy?”
“Nô tỳ cũng không rõ, nghe nói là có liên quan đến Cao Ly.” Mi Cát thần sắc quẫn bách, nghĩ ngợi một lúc liền nói: “A Bích đi nghe ngóng mới biết vị họ Kim kia có hỉ rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết nghe như ngũ lôi oanh đỉnh: “Sao có thể? Ma ma làm việc như thế nào vậy hả?”
“Chuyện này không thể trách ma ma, là Hoàng thượng cố ý che chở cho Kim Trạch Nghiên. Ban đầu Hoàng thượng không đồng ý để Kim thị hoài thai nhưng cửu gia đột nhiên đến Dưỡng Tâm Điện gặp Hoàng thượng, không biết hai người nói gì mà Hoàng thượng đã xuôi theo.”
“Tầm Lạc từ khi nào dám chống đối bản vương?” Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay đè nén giận dữ: “Ngươi hồi cung an bài mọi chuyện trước, ta và tiểu ngốc sẽ về sau.”
“Tuân mệnh.”
Phó Tuyệt Ca vội khép cửa quay về giường, rất nhanh bát gia liền tiến vào, trên mặt giấu không được tia khó xử.
“Phải hồi kinh sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết thoáng kinh ngạc nhưng lập tức hoà hoãn trở lại: “Mi Cát đến báo tin, phụ hoàng truyền khẩu dụ yêu cầu ta phải lập tức hồi kinh giải quyết chuyện Cao Ly.”
“Chúng ta đi chưa tới một ngày…” Phó Tuyệt Ca chán nản cúi đầu vân vê mép tay áo: “Hôm nay lại là sinh thần của ta.”
“Nương tử đừng nghĩ quá nhiều, hồi kinh ta vẫn có thể tổ chức sinh thần cho ngươi.” Đông Phương Tầm Tuyết ôm lấy hai vai tiểu ngốc dỗ dành: “Chúng ta mau chuẩn bị thôi.”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng gật đầu hai cái thay cho câu trả lời, ngày tháng tốn đẹp nàng vừa mới phác hoạ giờ phải tự mình xoá đi. Càng nghĩ càng phiền muộn, chậm rì rì gấp gọn chăn màn, ảm đạm trút tiếng thở dài.
Đông Phương Tầm Tuyết không nỡ nhìn thấy tiểu ngốc thất vọng, ổn trọng bước đến ôm lấy nàng từ phía sau: “Nương từ đừng buồn nữa, vi phu lần sau nhất định sẽ mang ngươi đến đây.”
“Sẽ có lần sau?” Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn ra ngoài trời tuyết vần vũ: “Khi nào mới là lần sau chứ?”
“Sớm muộn ta cũng mua lại trang viên này, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được rồi.”
Nụ hôn ngọt ngào rơi trên gò má, vẫn cảm thấy không đủ liền thổi một hơi vào tuyến thể nhu nhược. Phó Tuyệt Ca rùng mình, xấu hổ nghiêng đầu cự tuyệt, hai gò má chẳng biết từ lúc nào đỏ lựng lên.
“Được rồi mà nương tử.”
“Ngài cũng chỉ biết dỗ ngọt ta.”
Đông Phương Tầm Tuyết vui vẻ gãi gãi cằm nàng hai cái: “Nương tử đáng yêu như vậy sao vi phu có thể không yêu thương?”
Phó Tuyệt Ca phủi phủi tay giả vờ chống cự nhưng thực chất lại ngửa cằm hùa theo động tác của bát gia.
Đáng ghét, sao nàng có thể dễ dãi như vậy!?
Đồ đạc mang theo chẳng có bao nhiêu, loay hoay nửa canh giờ đã thu xếp xong, bát gia một bên quải hết tay nải một bên dắt tay tiểu ngốc cầm hai tay nải nhỏ rời khỏi trang viên.
Đi thẳng đến chân núi sẽ có xe ngựa chờ sẵn, Đông Phương Tầm Tuyết một mình chất hết tay nải lên xe rồi đỡ tiểu ngốc bước lên.
Gió thổi lạnh cắt da cắt thịt, trong xe cũng chẳng ấm áp hơn bao nhiêu, hạt tuyết trắng xoá đôi lần lách qua mành cửa rơi xuống sàn xe. Phó Tuyệt Ca kéo chăn bao chặt hai chân giữ ấm, gò má đỏ ửng vì lạnh, mỗi lần hít thở đều tạo ra một làn khói mỏng. Thời tiết trên núi khắc nghiệt như vậy nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn không nỡ rời đi, lưu luyến dán chặt ánh mắt vào hàng thông càng lúc càng xa.
“Vẫn còn sớm ngủ thêm chút đi.” Đông Phương Tầm Tuyết đặt tay nải lên đùi vỗ hai cái: “Nương tử cứ tự nhiên.”
Phó Tuyệt Ca không khách sáo nằm xuống gối đầu lên tay nải, ngước mắt nhìn gương mặt tinh xảo như điêu trác của phu quân: “Hồi kinh sẽ không thể gọi ngài là bát lang nữa rồi.”
“Ngươi muốn thì cứ gọi, có gì phải sợ?”
“Không được, dù sao ta cũng chỉ là nô tỳ, xưng hô như vậy để Hoàng hậu nương nương biết sẽ bị trách phạt.”
“Cũng đúng.” Đông Phương Tầm Tuyết duỗi tay điểm lên chóp mũi tiểu ngốc, đầu ngón tay truyền đến cảm giác nhột nhạt khó tả: “Ta thích ngươi gọi ta là quan gia hay bát lang khi chỉ có hai chúng ta.”
Phó Tuyệt Ca chấp hai tay trước ngực ngăn cản ánh mắt gian xảo của bát gia: “Ngài mỗi lần nói câu này là y như rằng muốn kéo nô tỳ lên giường.”
“…” Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ che miệng đằng hắng hai tiếng: “Ta sao có thể xấu xa như vậy chứ?”
“Hừ, nô tỳ mới không tin!”
Số lần rơi vào bẫy của bát gia đủ để Phó Tuyệt Ca chép đầy hai quyển kinh nghiệm. Ngày thường Triết thân vương điện hạ trông có vẻ điềm đạm nhã nhặn nhưng một khi đã leo lên giường liền biến thành sắc lang. Chưa vỡ lòng đã nhiệt tình như vậy không biết vỡ lòng rồi còn ‘mãnh liệt’ đến mức nào, nghĩ đến thôi cũng đủ mao cốt tủng nhiên.
“Nương tử nghi ngờ vi phu là không tốt đâu.”
“Không phải nô tỳ nghi ngờ mà là khẳng định!” Phó Tuyệt Ca vươn tay nắm lấy gò má bát gia ra sức nhéo: “Ngài tốt nhất là ngồi yên để nô tỳ ngủ, dám động tay động chân thì tối nay ngủ một mình đi.”
“Ách, nương…”
Còn chưa nói dứt câu tiểu ngốc đã xoay người quay lưng về phía nàng, cả người cuộn tròn hoàn hảo che chắn những chỗ Triết sắc lang muốn chạm.
Đông Phương Tầm Tuyết: “…”
Nương tử nhà nàng nóng nảy quá a!
Đi cả ngày đến chiều