Thu hết nhất cử nhất động của tiểu nha đầu vào mắt, Đông Phương Tầm Liên không nghĩ lệnh ái công tước phủ lại có ác cảm với nàng như vậy, thà chia cho lão bát cũng không chia cho nàng.
“Tiểu ngốc thật sự không muốn chia cho ta và nhị tỷ ngươi sao?”
Phó Tuyệt Ca hung dữ gầm gừ đánh gãy lời nàng: “Ngài không được gọi ta như thế!”
“Lão bát gọi được ta không gọi được đây là đạo lý gì nha?”
Đông Phương Tầm Liên giả vờ không thấy ánh mắt chán ghét của Phó Tuyệt Ca mà thả người ngồi xuống bên cạnh, tiện tay nhón một củ khoai trong thúng.
“Ngài trả lại ta!”
Đông Phương Tầm Tuyết vội can ngăn Phó Tuyệt Ca đang xung động muốn cắn người: “Được rồi chỉ vài củ khoai, chúng ta cũng ăn không hết.”
“Nhưng toàn bộ đều là ta đào cho ngài mà.”
Mắt thấy nước mắt tiểu ngốc sắp rơi xuống, bát gia luống cuống tìm cách dỗ dành: “Hảo, hảo, ta biết ngươi cố tình đào khoai cho ta, nhưng ngươi xem ở đây còn nhiều, chúng ta ăn cũng không hết chi bằng chia sẻ cho mọi người.”
Phó Tuyệt Ca phụng phịu một hồi mới thỏa hiệp nhưng chỉ cho Đông Phương Tầm Liên và Phó Yên Ca mỗi người một củ rồi ôm chặt thúng khoai không buông.
Đông Phương Tầm Liên cảm thấy trêu đùa tiểu ngốc rất vui, tiếp tục bày trò chọc giận nàng: “Ta thích củ mập kia hơn, ngươi đổi lại cho ta đi.”
“Vừa dài vừa ốm giống ngài còn muốn gì nữa.”
“Úc? Nói như vậy là vì lão bát vừa mập vừa lùn nên ngươi mới cho nàng củ đó sao?”
Nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Tuyết biến thành trắng bệch, hồ đồ nhìn qua tiểu ngốc chờ đợi câu trả lời.
“Không phải như vậy.” Phó Tuyệt Ca ôm chặt cánh tay bát gia hống to: “Là vì ta thích bát gia nhất nên ta cho ngài ấy củ to nhất.”
Đông Phương Tầm Liên không nghĩ nha đầu này sẽ thành thật nói ra mấy lời không ‘e lệ’, liếc mắt nhìn sang thì thấy lão bát cao hứng cười nói không thấy hai mắt. Tựa hồ lão bát rất quan tâm đến vị tam lệnh ái này, chút chuyện nhỏ nhặt cũng để trong lòng, đây không phải tác phong bình thường của lão bát.
“Vậy ta cũng muốn được ngươi thích nhất, ngươi nói làm sao ngươi thích ta nhất để ta đổi củ khoai lớn.”
Hừ một tiếng mỉa mai, Phó Tuyệt Ca không chút nể mặt đánh gãy mơ mộng của tứ cặn bã: “Không có khả năng, ta chỉ thích bát gia nhất, không thích tứ gia.”
“Úc? Tại sao lại không thích ta nha? Ta cũng biết đá túc cầu, biết bắt hồ điệp, ngươi muốn ta bắt rất nhiều hồ điệp cho ngươi.” Nói một nửa tứ gia nhìn sang bát gia trêu chọc: “Lão bát, đầu ngươi có con sâu kìa.”
Nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Tuyết cắt không còn giọt máu, kinh hồn táng đảm nhảy cẫng lên, tay khua lung tung muốn phủi xuống con sâu trên đầu. Phó Tuyệt Ca ngồi bên cạnh tất nhiên sẽ bị dọa sợ, tròn xoe mắt nhìn bát gia đang hoảng loạn, không phải bát gia sợ sâu chứ?
Bên tai truyền đến tiếng cười khoái trá của Đông Phương Tầm Liên, Phó Tuyệt Ca giận dữ trừng mắt một cái rồi đứng dậy kéo hai tay của bát gia không cho cào loạn lên tóc.
“Bát gia không có sâu, tứ gia chỉ lừa ngài thôi.”
Mặt bánh bao hết đỏ rồi đen, ngượng ngùng thả xuôi tay xuống. Lúc này Đông Phương Tầm Tuyết chỉ muốn đào một lỗ để trốn, nàng sao có thể lại hành động ngu ngốc như vậy trước mặt tiểu ngốc chứ?
Phó Tuyệt Ca đáng yêu vỗ ngực cam đoan: “Dù thật sự có sâu Tuyệt Ca sẽ bảo vệ ngài!”
“Khụ, cái này, ta nghĩ…” Đông Phương Tầm Tuyết có thêm trăm miệng cũng không thể bao biện cho hành động ngu xuẩn của mình: “Chỉ là lúc nhỏ từng bị sâu bò vào trong hài nên ta mới như vậy, ta không phải quá sợ hãi đâu. Cái kia, ngươi lẽ nào không sợ con gì hết?”
“Ta có sợ nha, nhất là đại khuyển tử hung hung, đến lúc đó ngài phải bảo hộ ta.”
Giống như trôi dạt trên biển bắt được phao cứu sinh, bát gia liên tục gật đầu: “Hảo, gặp đại khuyển tử ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Phó Tuyệt Ca cười rộ lên đặc biệt khả ái, kì thật nàng không sợ khuyển tử nhưng nàng biết cần phải giữ mặt mũi cho bát gia. Tước quý là sinh vật đơn thuần rất coi trọng thể diện và đặc biệt hy vọng làm chỗ dựa cường đại cho quân quý. Nắm bắt tâm tư tước quý trước tiên phải khiến bản thân thật nhỏ bé, thật yếu ớt kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng bảo bọc che chở của tước quý rồi mới tính toán đến tiếp cận lấy lòng.
Sống một kiếp Phó Tuyệt Ca coi như minh bạch tính cách của phần lớn tước quý trong thiên hạ.
Bầu không khí trở nên hòa hợp trở lại, hai người ngồi xuống thềm nhà tiếp tục dùng khoai lang, hoàn toàn đem chuyện con sâu vứt vào quên lãng.
Đông Phương Tầm Liên ánh mắt khẽ chuyển rồi nói: “Tiểu ngốc chân ngươi bị thương sao? Hay là ta đến chỗ hoàng hậu xin cao dược cho ngươi bôi lên vài ba tháng sẽ khỏi ngay thôi.”
“Cao dược bát gia đưa ta dùng rất tốt.”
Phó Yên Ca cứ như vậy bị vứt bỏ không khỏi tủi thân, chờ câu chuyện vừa lắng xuống lập tức xen vào: “Tứ gia, bát gia, lần tới các ngài đến ta sẽ chuẩn bị thật nhiều cao điểm, chúng ta vừa ăn cao điểm vừa nghe hát khúc được không?”
“Như thế thì còn gì bằng, lần tới ta nhất định lôi kéo lão bát cùng đi.” Đông Phương Tầm Liên phong độ giúp Phó Yên Ca gạt bớt vụn khoai trên mép môi: “Lệnh ái có đôi mắt đẹp thật.”
Ở bên này Phó Tuyệt Ca nhìn thấy khung cảnh tình chàng ý thiếp nồng nàn suýt ói mửa, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng hai người kia quen biết nhiều năm tình cảm thâm sâu vô tận. Cũng may đã từng nằm dưới ma trảo kia mới biết Đông Phương Tầm Liên cặn bã đê tiện ra sao, bằng không nàng kiếp này có khi lại rơi vào cái bẫy ghê tởm kia.
“Ngày mai ngài có đến nữa hay không?”
Đông Phương Tầm Tuyết tiếp nhận chén trà từ tay Mi Cát uống một ngụm: “Cũng chưa biết trước, thời gian này phải chờ tiên sinh chấm bài nên có lẽ sẽ rảnh rỗi vài hôm.”
“Nếu ngài nhàn rỗi chúng ta cùng đi đào khoai nhé.” Phó Tuyệt Ca phấn khởi lay lay cánh tay bát gia, ngọt nị nị xin xỏ: “Bát gia đáp ứng đi~”
“Tất nhiên, ngươi muốn thế nào cũng được.”
Mi Cát không đúng lúc chen ngang vào: “Bát gia nên hồi cung rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết chán nản thở dài, đặt lại chén trà xuống thềm, tiện tay quay sang giúp Phó Tuyệt Ca phủi bớt vụn khoai trên mép môi. Hai má bánh bao tức thì đỏ lên, trái tim trong ngực binh binh đánh trống mở hội, không ngờ bát gia đầu gỗ cũng biết giúp nàng lau miệng nha.
“Ta hồi cung đây, ngươi cũng về phòng ủ ấm đừng để nhiễm phong hàn.”
“Bát gia ta tiễn ngài nhé?”
Nhanh nhẹn leo xuống thềm nhà, thuận tay phủi phẳng quần áo trên người, nắm lấy bàn tay bát gia cùng nhau đi ra cổng. Ngay cả Đông Phương Tầm Liên và Phó Yên Ca cũng đi theo, bốn người trước sau đều đều rảo bước, nha hoàn cầm ô đi sát bên cạnh che chắn tuyết rơi.
Xe ngựa chờ sẵn ngoài cổng đã lâu, thấy chủ tử ra liền bưng ghế dài đặt xuống làm thang cho các nàng leo lên. Đông Phương Tầm Tuyết cẩn thận quay lại nhìn một lần nữa, đỡ hai má bánh bao đỏ bừng bừng vì lạnh của tiểu ngốc.
“Ngươi vào phủ đi.”
Phó Tuyệt Ca bịn rịn không nỡ, dang tay ôm lấy thắt lưng bát gia nũng nịu: “Ngài nhớ phải đến thăm ta thường xuyên đó.”
“Ta sẽ cố gắng.”
Đông Phương Tầm Tuyết hướng mắt nhìn A Xán, nàng liền hiểu ý bước lên kéo tay tam lệnh ái lùi về hai bước.
“Bát gia chậm một chút.” Phó Tuyệt Ca lôi trong tay áo A Xán hai củ khoai dúi vào tay bát gia: “Cái này cho ngài, lần tới chúng ta cùng nhau đào khoai nha.”
Chưa kịp mở miệng trả lời thì tứ hoàng tỷ đột nhiên xông đến: “Ở đây có hai củ vậy là ta một củ lão bát một củ phải không?”
“Không có phần của ngài!”
“Tại sao nha? Lão bát là hoàng tước, ta cũng là hoàng tước, nàng có sao ta không có?”
Phó Tuyệt Ca giận đến đỏ bừng mặt mũi, đem củ khoai còn lại A Xán lén lút giấu nhét vào tay Đông Phương Tầm Liên, thấp giọng đe dọa: “Cho ngài rồi không được giành của bát gia!”
Ánh mắt dời đến gương mặt ửng đỏ của tiểu ngốc, rồi nhìn đến củ khoai trên tay tứ hoàng tỷ, hai chân mày Đông Phương Tầm Tuyết từ từ nhíu chặt. Tiểu ngốc từ khi nào lại thân thiết với tứ hoàng tỷ như vậy?
Đúng lúc này Mi Cát thúc giục nhị vị hoàng tước mau chóng lên xe ngựa tiện tay phủ xuống mành cửa, hướng lệnh ái công tước phủ cung kính cúi đầu cáo từ.
Bên trong xe ngựa không an tĩnh bao nhiêu, tứ gia Đông Phương Tầm Liên tung củ khoai lên rồi đón trở về, hướng lão bát cong môi cười khiêu khích: “Không ngờ tam lệnh ái là người khẩu thị tâm phi, mặc dù miệng nói không thích ta nhưng vẫn chuẩn bị riêng khoai cho ta mang về cung.”
Đông Phương Tầm Tuyết liếc nhìn củ khoai trong tay nàng, chọn yên tĩnh nhìn ra ngoài khung cửa sổ hai tấc vuông.
“Tam lệnh ái rất thú vị, lần sau lại cùng nhau chơi.” Đông Phương Tầm Liên kiên trì lấy châm chọc lão bát làm niềm vui: “Chắc ta cũng phải chuẩn bị món quà nhỏ cho nàng, ngươi nghĩ nên tặng gì thì tốt nhất?”
“Tứ hoàng tỷ có lòng là được rồi.”
“Hình như ngươi tặng dược cao cho nàng rồi, vậy thì ta tìm mẫu hậu xin một ít nhân sâm tốt cho tam lệnh ái dùng.”
Đông Phương Tầm Tuyết máy móc gật đầu thay cho câu trả lời, vô thức sờ tay áo của mình, hàng mi thật dài rũ xuống