Ánh đèn đêm loe loét cháy, soi sáng một bên sườn mặt tinh xảo.
Suốt buổi nhìn chăm chăm vào sách hai mắt tránh không khỏi có chút mệt mỏi, cứ vài phân lại đưa tay dụi mắt một lần.
Tiểu Tư Phúc nhìn không được nữa vội nhắc nhở: “Bát gia đêm đã khuya hay là nghỉ ngơi trước đi.”
“Canh mấy rồi?”
“Đã qua canh tư được hai khắc rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt sách qua một bên, khàn giọng mở miệng: “Bản vương thấy trong người có hơi nóng, ngươi đem cửa sổ mở ra đi.”
“Tuy sắp vào hạ nhưng khí trời vẫn mát mẻ hay là đừng mở cửa, vạn nhất ngài phong hàn nhập thể…”
“Không sao, mở ra đi.”
Tiểu Tư Phúc biết khuyên không được đành đi mở hết cửa sổ, lại lo lắng bát gia chịu không được lạnh nên đốt thêm than lô kê sát giường nhằm giữ ấm.
Cả ngày hôm nay Đông Phương Tầm Tuyết cứ cảm thấy trong người không thoải mái, quyết định dừng việc đọc tấu chương lên giường ngủ.
Tiểu Tư Phúc bước đến hầu hạ bát gia thay y phục, thổi tắt nến rồi xoay người rời khỏi phòng.
Trong đêm tiếng gió thổi đặc biệt lớn, than cháy tí tách bắn lên hoa đèn yếu ớt chớp mắt tàn lụi.
Đông Phương Tầm Tuyết trằn trọc không ngủ được, tiếp tục xoay chuyển thân thể tìm tư thế thoải mái, mồ hôi từng giọt chảy xuống ướt đẫm lưng áo.
“Tiểu Tư Phúc!”
Tiểu Tư Phúc đẩy cửa bước vào, đè thấp giọng hỏi: “Bát gia có gì phân phó?”
“Mang thuốc đến đây.”
“Nhưng sáng nay ngài vừa dùng rồi, nếu còn dùng nữa e sẽ tổn hại đến kim thể.”
“Ta nói mang thuốc đến!”
Tiểu Tư Phúc cắn chặt hàm răng, không chút do dự quỳ xuống khấu đầu: “Bát gia minh giám, nô tài không thể nhìn ngài tự huỷ hoại bản thân như vậy.
Tuy vỡ lòng có quân quý hầu hạ thoải mái hơn nhưng ngài vẫn có thể dùng dược tửu giảm bớt thống khổ, cầu ngài bát gia, đừng dùng thuốc ức chế nữa có được không?”
“Một khi vỡ lòng bản vương sẽ không khống chế được nữa…” Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt ngực áo, ồ ồ thở từng hơi nặng nhọc: “Nhanh! Đi lấy thuốc cho ta!”
“N-Nô tài…”
Mắt thấy bát gia sắp ngã xuống, Tiểu Tư Phúc hoảng thủ hoảng cước chạy đến đỡ lấy nàng: “Bát gia ngài làm sao thế?”
“Thuốc! Mau lấy thuốc!!”
“Nhưng mà…”
Không gian tràn ngập tin tức tố tước quý, hai mắt Tiểu Tư Phúc co rút một trận, không lẽ bát gia…
Đông Phương Tầm Tuyết vô pháp hô hấp, tay vịn chặt ngực cố sức há miệng hấp khí nhưng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Sức lực trong cơ thể tựa hồ bị rút sạch, toàn thân kịch liệt phát run suy nhược ngã xuống giường.
“Bát gia!!”
Tiểu Tư Phúc kinh hoảng lớn tiếng quát ra ngoài: “Người đâu! Bát gia vỡ lòng rồi, mau gọi thái y đến đây!!!”
Khẩn trương đỡ bát gia nằm ngây ngắn xuống giường, Tiểu Tư Phúc hoảng loạn chạy ra ngoài thông báo tình hình, bát gia vỡ lòng là đại sự của Minh triều tuyệt đối không được xảy ra bất kì sơ suất nào.
Chẳng mấy chốc toàn bộ vương phủ thắp sáng đèn đau cả mắt, Thái y tuần tự tiến vào kiểm tra, bát gia quả nhiên vỡ lòng rồi!
So với huynh đệ tỷ muội hoàng gia có thể xem bát gia là người vỡ lòng trễ nhất, mãi đến mười bốn mười lăm tuổi thay vì mười hai như nhị gia và tứ gia.
Thái y trước châm hai kim lên cánh tay giúp nàng níu kéo chút thanh tỉnh, nữ quan đứng sau bình phong đun nước nấu thuốc, bận rộn đến mức chân không kịp chạm đất.
Đông Phương Tầm Tuyết ban đầu chỉ đau nhức đổ mồ hôi nhưng càng lúc càng thống khổ, ở trên giường không ngừng vặn vẹo giãy dụa muốn thoát ra ngoài.
Thái y chỉ có thể đem nàng cột chặt vào giường, châm thêm hai kim nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Mắt thấy bát gia sắp chịu không nổi, Thái y luống cuống chạy ra tìm Tiểu Tư Phúc: “Công công phiền ngươi tìm mấy nữ sử thông phòng đến hầu hạ bát gia ngay đi.”
“Bát gia căn bản không chịu để nữ sử hầu hạ, ta còn có thể làm được gì chứ?” Tiểu Tư Phúc sốt ruột kiễng chân nhìn vào tẩm cung, đè thấp giọng hỏi khẽ: “Bát gia còn thể chịu đựng được bao lâu?”
“Tước quý vỡ lòng phi thường thống khổ, tình hình này chỉ nửa nén nhang là cùng.”
“Thảm rồi, thảm rồi, tam lệnh ái lại không có ở đây, bát gia đến cả ức chế dược cũng uống nếu để nữ sử hầu hạ nói không chừng sẽ nổi trận lôi đình với chúng ta.”
“Chúng ta cứ giấu bát gia trước, đợi mọi chuyện qua rồi mới bẩm báo lại sau.” Thái y không ngừng thúc giục Tiểu Tư Phúc: “Thân vương điện hạ thân phận tôn quý, vạn nhất xảy ra sai sót gì đầu chúng ta lập tức rời khỏi cổ.
Ngài không vì mình cũng nên nghĩ cho bát gia, vượt qua thời gian khó khăn này mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.”
“Ngươi nói cũng có đạo lý nhưng mà…” Tiểu Tư Phúc nhìn ra ngoài cửa, đè thấp giọng nói vào tai thái y: “Căn bản không được, bát gia đối với tam lệnh ái tình thâm nghĩa trọng, lệnh ái cũng không cho nữ sử khác hầu hạ ngài.
Nhỡ chẳng may chuyện này rơi vào tai nàng khiến Thân vương khó xử, vậy đầu chúng ta cũng không thể nằm ngay ngắn trên cổ rồi!”
“Tình hình trước mắt chỉ có thể làm như vậy, lệnh ái kia biết chuyện nhất định sẽ hiểu cho bát gia mà.”
“Nhưng…”
“Chậm thêm chút nữa bát gia sẽ không chịu nổi đâu!”
Tiểu Tư Phúc như ngồi trên đống lửa, cuống cuồng không biết phải làm sao, kết quả vẫn bị thái y thuyết phục mà gật đầu đáp ứng.
Bản thân hắn đoán trước được kết cục sau khi bát gia phát hiện, nhưng hắn không thể trơ mắt làm ngơ nhìn ngài chịu thống khổ.
Đông Phương Tầm Tuyết lúc này hoàn toàn không còn tâm trí quản chuyện khác, thống khổ quằn quại trên giường r.ên rỉ.
Toàn thân lúc nóng lúc lạnh, cổ họng đau rát, tay chân vô lực, so với bị Hoàng hậu nương nương đánh còn đau đớn hơn nhiều.
Thái y thử châm bao nhiêu kim cũng không có tác dụng, nữ quan đưa thuốc đến uống xong vẫn đau, ngoài tìm quân quý hầu hạ thật sự không còn biện pháp khác.
Tước quý phẩm cấp càng cao, vỡ lòng sẽ càng thống khổ, bát gia khó mà thuận lợi vượt qua cửa ải này.
Lại hạ xuống một châm nhưng lần nay cổ tay lại bị bát gia nắm lấy, dùng sức siết chặt vang lên tiếng xương cốt giòn tan.
Thái y đau đớn kêu la oai oái, giãy cỡ nào cũng không thoát ra được phải nhờ đến ba bốn thái y khác giúp hắn gỡ tay bát gia ra.
“Cút! Đều cút!!”
Hai mắt đỏ ngầu ánh lên tia máu dữ tợn, bát gia một phát túm lấy thái y quật ngã xuống đất, đồ đạc xung quanh đều bị nàng gạt đổ.
Nữ quan hoảng sợ ôm đầu bỏ chạy, tước quý vỡ lòng đặc biệt hung bạo có cho thêm hai cái mạng bỏ họ cũng không dám đến gần.
Tiểu Tư Phúc đúng lúc dẫn theo nữ sử thông phòng bước vào, nhìn thấy bát gia điên cuồng đập phá đồ đạc tránh không khỏi sợ hãi: “Ngươi vào đi, nhớ phải cẩn thận một chút đừng đem khăn mặt tháo xuống.”
Nữ sử gật đầu hai cái xem như đã biết, uyển chuyển tháo bỏ áo ngoài từng bước tiến vào tẩm cung.
Vì sợ bát gia sẽ nhìn thấy mặt nữ sử nên Tiểu Tư Phúc đã bắt buộc nàng ta đeo khăn mặt, may mắn tìm được một người trên đường đi bằng không phải mất thêm một ít thời gian.
Xác định nữ sử vào rồi Tiểu Tư Phúc mới ngoắc tay gọi thái y rời đi, tiện tay đem cửa đóng lại cẩn thận.
Nữ sử thông phòng dĩ nhiên không ai khác ngoài Kim Tú Mẫn, dựa vào toàn bộ nữ trang mà mua chuộc được giám ngục thả nàng ra ngoài.
Trên đường đi trùng hợp gặp được Tiểu Tư Phúc, hắn một lời cũng không nói kéo nàng đến đây mới biết hắn muốn tìm cho bát gia nữ sử thông phòng.
Đến cả lão thiên gia cũng giúp nàng, Kim Tú Mẫn vui sướng tháo toàn bộ y phục ném xuống đất, uyển chuyển tiến đến trước mặt hoàng tước trẻ tuổi.
Đông Phương Tầm Tuyết hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm da thịt trắng tuyết của Kim Tú Mẫn, môi mấp máy muốn nói gì đó lại nói không thành lời.
Kim Tú Mẫn không phải quân quý phát không được mùi, cố gắng đem thân thể xinh đẹp câu dẫn tước quý đang vỡ lòng.
Nàng không tin bát gia ở tình huống này vẫn có thể nhẫn nại, sớm muộn nàng cũng sẽ trở thành đích thân vương phi mang vô hạn vinh quang về cho Kim thị.
“Ngươi đến đây.”
Trong lòng Kim Tú Mẫn phi thường đắc ý, bước tới nhu nhuyễn ngả vào vòng tay Thân vương điện hạ, ngón tay thon mềm ve vuốt sườn mặt: “Đêm nay để thiếp thân hầu hạ điện hạ khoái…”
Còn chưa kịp nói dứt câu mạn che mặt bị Thân vương một phát lột ra, đôi phượng nhãn loé lên tia giận dữ: “Ngươi dám rời khỏi đại lao?”
Kim Tú Mẫn kinh hãi, bát gia vỡ lòng vẫn có thể nhận ra nàng?
Đông Phương Tầm Tuyết thô lỗ đạp ngã Kim Tú Mẫn xuống giường, thống khổ quát một tiếng: “Người đâu!”
Tiểu Tư Phúc bạt mạng chạy vào khấu đầu: “Bát gia có gì phân phó?”
“Ai cho ngươi thả ả ra đây?”
“Thả?”
Chậm chạp bò qua nhìn phía sau bức bình phong, Tiểu Tư Phúc nhận rõ là ai liền sợ đến hai chân nhũn thành