“Mạnh miệng như thế cũng chẳng thể thay đổi được Hoàng thượng muốn phế bỏ trung cung, bát gia mất thân phận đích tử so với các hoàng tước khác cũng không bằng!”
“Nhị nương tử lại quên rồi.”
Phó Tuyệt Ca từng bước áp sát bức nhị nương tử lùi lại, trên mặt vẫn treo ý cười hoà nhã nhưng giọng điệu so với can thiết còn cứng rắn hơn: “Bát gia là Thân vương điện hạ, dù trung cung có xảy ra chuyện địa vị của ngài vẫn không thể lay chuyển được.
Có thời gian ở đây nói bóng nói gió thì nên đi dạy dỗ lại đám công tử nhà mình, tam công tử bị lưu phóng năm ngàn dặm xem ra vẫn chưa đủ để ngươi tỉnh ngộ nhỉ?”
Nhị nương tử bất cẩn vấp phải váy bản thân loạng choạng muốn ngã may mà cung nữ bên cạnh kịp thời đỡ lấy, còn tính mở miệng mắng chửi thì Phó nha đầu đã leo lên xe ngựa.
“Khốn khiếp! Để ta xem ngươi còn mặt mũi gì quay về Khang Ninh phủ!”
Ngồi trên xe không nghe được tiếng mắng chửi của nhị nương tử, Phó Tuyệt Ca mệt mỏi nằm xuống nệm ngủ thiếp đi, mãi đến khi xe ngựa dừng trước Thân vương phủ thì A Xán mới lay người đánh thức.
A Bích nghe tin chờ sẵn ngoài cửa, trông thấy cô nương liền mừng rỡ chạy đến dìu nàng bước xuống xe: “Cô nương đến không báo nô tỳ biết sớm chuẩn bị, Mi Cát tỷ tỷ vừa đi trong phủ không ai quản lý lại vì chuyện trong cung mà hỗn loạn sợ sẽ khiến cô nương phiền lòng.”
“Ta cũng vì sợ trong phủ hỗn loạn mới đến.”
Phó Tuyệt Ca nhìn một lượt bên ngoài vương phủ rồi nói: “Thời gian nhạy cảm tốt nhất không đón tiếp cũng không gặp riêng ai, nếu bát gia quay về thì nghe chỉ ý của ngài.”
“Nô tỳ minh bạch, Mi Cát tỷ tỷ cũng nói có thể vài ngày nữa bát gia sẽ hồi kinh bảo nô tỳ cho người dọn dẹp trong ngoài vương phủ.”
Ba người song song tiến vào vương phủ, quả nhiên đúng như lời A Bích nói, bên trong vương phủ hỗn loạn không gì bằng.
Lá khô ngoài sân không ai quét dọn, chậu nước để chật cả đường đi, hạ nhân không làm việc mà đứng tụm một chỗ lo lắng không biết khi nào thánh chỉ phế hậu hạ xuống.
Phó Tuyệt Ca sớm đoán được chuyện này, bình tĩnh bước vào sảnh chính hướng A Bích điềm đạm phân phó: “Đi gọi tất cả hạ nhân đến đây, ta có việc muốn dặn dò bọn họ.”
A Bích vâng dạ nhận lệnh, chốc sau liền dẫn tất cả hạ nhân xếp thành hàng ngay ngắn trước mặt Phó cô nương.
“Các ngươi nghe tin trong cung rồi đi? Có phải muốn rời khỏi vương phủ này không?”
“Chuyện này…”
Lão ma ma bất đắc dĩ bị đẩy đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, do dự hồi lâu rồi mở miệng giải thích: “Cô nương anh minh, bọn ta thân phận nô bộc thấp hèn, khế ước bán thân vẫn còn nằm trong tay chủ tử làm sao cả gan bỏ vương phủ chạy đi tìm đường sống.
Bất quá trong cung động tĩnh lớn như vậy vạn nhất Hoàng thượng thật sự có ý muốn phế hậu, có khi nào tất cả đều theo Thường gia mà…”
Còn chưa nói hết câu đám tiểu cung nữ đã bưng mặt thút thít khóc.
Phó Tuyệt Ca nghe xong không vội trả lời, đợi A Bích mang trà đến uống một ngụm kéo lại chút thanh tỉnh: “Các ngươi ai cũng có phụ mẫu huynh đệ tỷ muội cần chiếu cố, lo lắng cho an nguy bản thân là chuyện thường tình, con người đều như vậy cả không riêng gì các ngươi.
Cho dù trung cung thật sự bị phế, bát gia không còn chỗ đứng thì ta và điện hạ vẫn sẽ không lôi các ngươi cùng xuống nước.
Trước khi đi bát gia đã giao tất cả khế ước bán thân của mọi người cho ta nếu thật sự xảy ra bất trắc ta lập tức đem đốt hết, các ngươi sẽ không còn là nô bộc của vương phủ.”
Một đám người thần hồn nát thần tính cuối cùng cũng yên ổn trở lại, ít nhất cô nương và bát gia cũng chừa cho bọn họ một con đường sống.
“Nhưng mà bát gia thật sự sẽ…”
“Sẽ không, bát gia là đích tử mà Hoàng thượng xem trọng nhất, ngài sẽ không vì Hoàng hậu nương nương mà ghét bỏ bát gia.
Đây chỉ là xui xẻo không đáng có, đợi qua kiếp nạn này mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”
“Có lời này của cô nương bọn ta cũng an tâm hơn rồi.” Lão ma ma cung kính quỳ xuống hướng Phó Tuyệt Ca dập đầu: “Bát gia và cô nương đối đãi bọn ta không bạc, chỉ cần còn có thể chống đỡ bọn ta nhất định chống đỡ đến cùng.”
Vừa nói dứt câu những cung nữ gia đinh đều đồng loạt quỳ xuống khấu đầu.
Phó Tuyệt Ca vội đưa tay nâng lão ma ma đứng dậy: “Các ngươi chịu ở lại cùng bát gia chống đỡ đã là tốt lắm rồi, yên tâm, chuyện ta nói nhất định sẽ làm được.”
“Đa tạ cô nương thương xót.”
“Mọi người thời gian này cứ làm tốt việc thường làm, nếu bát gia có trở về nhất định phải hầu hạ ngài thật chu đáo.
Ta trước mắt sẽ ở lại vương phủ, nếu bát gia trở về thì tốt, không về được thì còn có một người giúp sức cho Mi Cát.”
“Có cô nương ở đây thì tốt quá, bọn ta nhất định sẽ làm đúng theo lời ngài chỉ bảo.”
Phó Tuyệt Ca chống đỡ đầu óc đau nhức đưa tay để A Xán dìu đứng dậy: “Những gì cần nói ta đã nói xong rồi, các ngươi cứ đi làm việc đi, ta sẽ qua phòng bát gia nghỉ ngơi.”
Cung nữ ma ma liền tách sang hai bên nhường đường cho Phó cô nương, đối với bọn họ mà nói sớm đã quen với việc cô nương tuỳ ý tiến nhập phòng bát gia.
San sẻ ngoạ phòng chẳng qua là việc sớm muộn, nói không chừng cô nương đã cùng bát gia hành phòng rồi.
Mùi đàn hương quen thuộc từ trong phòng xộc thẳng vào mũi khiến tâm tình một phen thư thái, mi mắt nặng trĩu mấy lần muốn nhắm lại.
Thức suốt một đêm tinh lực đều cạn kiệt, Phó Tuyệt Ca không nghĩ gì khác liền trèo lên giường tìm một vị trí thoải mái mà nằm xuống.
A Xán cũng không nói gì, giúp lệnh ái đắp chăn buông mành rồi lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng.
Giấc ngủ có chút chập chờn, trong lúc mơ màng trông thấy thân ảnh bát gia ngồi bên giường không bao lâu liền bị cung nữ lay tỉnh.
Phó Tuyệt Ca toàn thân đau nhức miễn cưỡng ngồi dậy, ngơ ngác đưa mắt nhìn khắp phòng, sau đó lại nhìn người đứng bên cạnh giường.
“Thiệu Nguyệt?”
“Xem ra ngươi vẫn chưa hồ đồ.” Thiệu Nguyệt điểm tay lên trán nàng, như mọi ngày bắt đầu lải nhải: “Ngươi nói thế nào? Chỉ ngủ một chút sẽ dậy thay y phục đi gặp tứ gia, bây giờ đến cả giường còn chưa bước xuống cũng may là ta vào phòng nhìn thấy không là ngươi lại tiếp tục trễ giờ.”
“Gặp tứ gia? Ta gặp tứ gia làm gì?”
“Ngươi bị ngốc sao? Ngươi ngày nào không tìm cơ hội gặp tứ gia, hôm nay vừa đúng sinh thần của ngươi, mấy ngày trước còn nói nhất định phải mời cho bằng được tứ gia đến dự.”
Phó Tuyệt Ca đầu to như cái đấu, ngốc lăng nhìn Thiệu Nguyệt huyên thuyên cả buổi: “Ta mời tứ gia dự sinh thần?”
“Sao đấy? Ngươi ngủ một giấc liền quên hết mọi chuyện?”
“K-Không phải, trong kí ức của ta hình như không giống những gì ngươi vừa nói…”
“Kí ức của ngươi?” Lần này đến lượt Thiệu Nguyệt ngốc nghếch: “Ngươi nói gì ta không hiểu.”
Phó Tuyệt Ca càng nghe đầu càng đau, buồn bực ôm đầu r.ên rỉ, tại sao mỗi lần nhắc đến tứ gia nàng đều cảm thấy khó chịu?
Mắt thấy Phó Tuyệt Ca sắp đau đầu đến ngất xỉu Thiệu Nguyệt liền không dám nói thêm, tay chân nhanh nhẹn châm đầy một trản trà mang đến: “Mau uống đi, nếu nghĩ không được thì đừng nghĩ nữa, mau mau thay y phục ra chỗ hẹn gặp mặt tứ gia đi.”
Phó Tuyệt Ca vẫn ngồi lì trên giường không buồn cử động, bỗng nhiên nàng không muốn đi nữa, nói đúng hơn là sợ phải gặp mặt tứ gia.
Kí ức rời rạc lúc ẩn lúc hiện, càng nghĩ càng không thông suốt, sợ hãi bản thân trong lúc mơ hồ mà quên mất điều gì đó rất quan trọng.
“Ngươi không muốn đi thật sao?”
“Ân, không muốn đi.”
Thiệu Nguyệt ngây người hồi lâu rồi lắc đầu bỏ đi, đây cũng không phải lần đầu Phó Tuyệt Ca giở tính trẻ con bướng bỉnh, chắc chỉ có mỗi bát gia chịu được tính khí của nàng.
Phó Tuyệt Ca yên tĩnh ngồi trên giường nghĩ ngợi rất lâu, thời gian trôi qua lạnh lẽo như gió đông ngoài sân, bệ cửa sổ chẳng biết từ khi nào bám kín tuyết trắng.
Đương miên man suy nghĩ Thiệu Nguyệt lại đẩy cửa bước vào, gương mặt nhiễm lạnh ửng hồng như quả táo, theo sau còn có một người khác.
Vừa trông thấy người sau lưng Thiệu Nguyệt, Phó Tuyệt Ca liền mừng rỡ chạy ra đón, quên mất bản thân vẫn đang ăn mặc phong phanh.
“Bát gia ngài đến rồi!”
Đông Phương Tầm Tuyết trước sửng sốt sau hoảng thần quay đầu nhìn ra cửa, bị da thịt trắng tuyết từ Phó Tuyệt Ca làm cho ngượng ngùng xấu hổ.
Phó Tuyệt Ca đồng thời phát hiện, luống cuống ngồi xổm xuống đất, hổ thẹn muốn đào một cái lỗ để chui xuống trốn.
“T-Thất lễ rồi.”
Nói xong Đông Phương Tầm Tuyết liền đẩy cửa rời khỏi phòng tránh Phó Tuyệt Ca cảm thấy khó xử.
Thiệu Nguyệt nhìn hai người mặt mũi đỏ bừng, nhịn không được che miệng khúc khích cười: “Quả nhiên là bát gia quân tử đổi lại là người khác thanh danh của ngươi toàn bộ đều bị huỷ rồi.”
Phó Tuyệt Ca lúng túng chống tay xuống đất đứng dậy, xác định xung quanh không còn ai khác mới dám chạy đi tìm quần áo thay đổi.
Áo dài thuần bạch dày dặn, phần cổ dựng cao kết lông trắng muốt, váy dài màu hồng nhạt thêu bạch hạc xếp li tinh xảo.
Đeo vân kiên dạng hoa mười sáu cánh trong suốt, điểm xuyến phần cổ áo trang lệ tinh tế, ngoài cùng khoác phi phong phấn hồng được bát gia tặng vào sinh thần năm ngoái.
Càng nhìn càng