Nửa năm mới có dịp gặp lại Phó Tuyệt Ca không thể không lo lắng, dành cả buổi sáng trang điểm ăn mặc đẹp đẽ, không muốn bát gia nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của nàng mà nảy sinh chán ghét.
Khí trời lạnh lẽo ăn mặc không nên quá phong phanh nhưng vì muốn bát gia yêu thích Phó Tuyệt Ca chấp nhận mặc vải cánh ve mỏng, khoác áo choàng thiển phấn hồng nhẹ nhàng phiêu dật.
A Xán đặt lược gỗ xuống bàn phát sinh tiếng cạch nho nhỏ, nửa đùa nửa thật cười nói: “Lệnh ái xinh đẹp quý phái, bát gia trông thấy nhất định rất thích.”
“Ngươi cả ngày trêu ta còn thấy chưa đủ sao?” Phó Tuyệt Ca nghiêng đầu trái phải quan sát búi tóc được A Xán búi gọn, đầy mặt vui vẻ phân phó nàng: “Ngươi đi xem thức ăn chuẩn bị xong chưa, nhớ phải giữ thức ăn luôn nóng.”
“Nô tỳ lập tức đi xem.”
Vừa bước ra cửa liền đụng ngay bát gia đang bước vào, A Xán trước kinh ngạc sau liền vội vã quỳ xuống hành lễ: “Triết Thân vương điện hạ vạn phúc kim an.”
“Đứng dậy đi.”
Phó Tuyệt Ca nghe động đứng lên xem thử, trông thấy bát gia liền vui vẻ bước đến: “Ngài về rồi, chuyện của Hoàng hậu nương nương giải quyết ổn thoả chứ?”
“Đúng như ngươi dự đoán, phụ hoàng nói sẽ cùng đại thần bàn bạc lại chuyện của Hoàng hậu nương nương.”
“Vậy thì tốt, Hoàng thượng nhất định sẽ niệm tình xưa tha cho Hoàng hậu nương nương một ngựa.
Cùng lắm là phạt nàng cấm túc trong Dực Khôn Cung vài năm, đợi mọi việc qua đi bát gia thỉnh cầu Hoàng thượng thả nương nương ra là được.”
Phó Tuyệt Ca ôm lấy cánh tay bát gia ấn ngồi xuống ghế, rút khăn lụa trong ngực áo giúp đối phương chà lau nhiệt hãn: “Mặt ngài sao lại trắng như vậy? Có phải nhiễm phong hàn rồi không?”
“Không phải phong hàn, chỉ là gặp một người khiến tâm tình không tốt.”
Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tiểu ngốc dìu nàng ngồi xuống bên cạnh: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta chỉ có một ngày không nên lãng phí thời gian.”
“Gấp như vậy? Bát gia không thể dời qua vài ngày rồi mới trở về Cao Ly sao?”
“Cao Ly còn nhiều chuyện chờ ta giải quyết không thể nán lại kinh thành quá lâu.”
Nghe xong lời này Phó Tuyệt Ca tránh không khỏi rầu rĩ, lặng lẽ rút tay ra khỏi bàn tay bát gia: “Xem ra cung nhân bọn họ nói đúng mỹ nhân Cao Ly ai nấy đều xinh đẹp rạng rỡ, trên người luôn toả ra mùi hương ngọt ngào quyến rũ.
Bát gia chỉ ở nửa năm mà đã quyến luyến như vậy, ở lâu hơn nữa sợ sẽ quên mất nô tỳ vẫn đang đợi ngài.”
“Xem ngươi nói chuyện kìa, ta nào có háo sắc như ngươi nói.” Đông Phương Tầm Tuyết vịn chặt hai vai bắt tiểu ngốc nhìn thẳng vào mắt mình: “Cao Ly có nhiều mỹ nhân hơn nữa vẫn không bằng một phần tiểu ngốc của ta.
Lại nói ta đến Cao Ly không phải để trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày ngày đều bận xem tấu chương đến tối tăm mặt mũi lấy thời gian đâu mà đi tìm mỹ nhân?”
“Nô tỳ làm sao biết được bát gia nhàn rỗi có đi tìm mỹ nhân hay không, dù sao nửa năm không gặp người mới rượu cũ, bát gia làm gì còn tâm trạng nghĩ đến nô tỳ.”
“Tiểu ngốc của ta thông minh xinh đẹp lại nhút nhát hay ngượng, ta sao có thể không ngày nhớ đêm mong? Thay vì ở đây ăn chua linh tinh thì sao không ngoan ngoãn dựa vào lòng ta, khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, ngươi không có chút nào muốn gần gũi ta sao?”
Phó Tuyệt Ca ngượng ngùng ném một cái liếc mắt nhưng vẫn dựa vào lòng bát gia hưởng thụ hương trầm quen thuộc.
Nửa năm tương tư dày vò đau đớn, không gặp một ngày như cách tam thu, nàng sắp không chịu đựng nổi ngày tháng cô linh linh đi lại trong phủ.
Bát gia trở về nhưng không được bao lâu phải chia ly, trong lòng Phó Tuyệt Ca rối loạn trăm bề, chỉ mong quân tâm chưa từng thay đổi.
“Nô tỳ nghe nói ngày bát gia vỡ lòng Chiêu An quận chúa có đến hầu hạ?”
“Ai nói với ngươi những chuyện này?” Đông Phương Tầm Tuyết không vui chau mày: “Đừng nghe mấy lời bàn luận vô căn cứ đó nữa, ta vì ngươi thủ thân như ngọc bao nhiêu năm đến vỡ lòng cũng một mình cầm cự lấy đâu ra mỹ nhân hầu hạ?”
Phó Tuyệt Ca che miệng khúc khích cười, ngón trỏ ép lên môi bát gia ngăn lời nói mật ngọt thốt ra: “Ngài đang nói cái gì vậy? Ngài thủ thân như ngọc vậy nô tỳ mỗi đêm hầu hạ là ai a? Không biết là người nào mỗi đêm đều ôm đều hôn, nô tỳ mệt cũng không cho ngủ, còn nói nếu sớm vỡ lòng đã tiêu kí nô tỳ không cho chạy thoát.”
Lần này đến lượt Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn cắn một cái thật đau: “Còn không phải ngươi câu dẫn ta? Làm ta cả ngày cả đêm chỉ nghĩ đến mỗi mình ngươi, trà nước đều không màn đến.”
“Úc, vậy là lỗi của nô tỳ rồi.”
Chủ động đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Phó Tuyệt Ca vòng ra sau lưng bát gia, hai bàn tay ngọc ngà mềm mại đặt lên vai nàng chiêu dụ: “Ngài muốn nô tỳ bồi tội thế nào mới mãn ý?”
“Để xem nào.”
Không lời báo trước bát gia một phát đem nàng kéo ngã vào lòng, thân thể một trận thiên toàn địa chuyển, lúc mở mắt ra nhìn thì bản thân đã nằm gọn trong vòng tay bát gia.
Ngón tay thon dài đem cằm nàng nhấc lên một đoạn, đôi mắt thuần đen trong trẻo từng chút xoáy sâu vào đôi đào hoa linh lung.
“Muốn ngươi là của ta, đời này kiếp này bất li bất khai.”
Phó Tuyệt Ca mê mẩn chìm đắm trong đôi mắt bát gia, vô thức đem cơ thể áp sát tới dâng lên nụ hôn ngọt ngào.
Ngón tay bất ngờ chặn ngay môi, Phó Tuyệt Ca ngơ ngác chớp mắt, bát gia cư nhiên không muốn thân mật với nàng?
“Ngươi đang mặc kiểu y phục gì vậy?”
“…” Phó Tuyệt Ca nhìn xuống lớp vải trong suốt ánh lên tia sáng từ chỉ bạc, hoàn toàn không hiểu bát gia muốn hỏi gì: “Dĩ nhiên là y phục bình thường hay mặc.”
Bát gia lập tức đanh mặt: “Ngươi bình thường mặc kiểu y phục này?”
“Ách…”
Phát giác bát gia hỏi không phải kiểu dáng mà lại chất liệu y phục, Phó Tuyệt Ca vội vã xua tay giải thích: “Không phải như thế, nô tỳ bình thường đều mặc vải gấm dày dặn, chỉ khi bát gia trở về mới ăn mặc như thế!”
“Xem ra không có ta ở đây không ai quản được ngươi.”
Đông Phương Tầm Tuyết dứt khoát đem Phó Tuyệt Ca bế lên giường, thuận tay kéo chăn đắp kín người nàng rồi bước ra ngoài tìm người.
“A Xán!”
A Xán đứng hầu ngoài cửa nghe gọi liền cung kính chạy đến: “Bát gia cho gọi nô tỳ?”
“Ngươi bình thường hầu hạ y phục cho tiểu ngốc, có nói nàng không được ăn vận như vậy không?”
Hiểu rõ bát gia đang nói vấn đề gì, A Xán không dám che giấu nửa chữ: “Lệnh ái ăn mặc hành xử đều rất đoan trang nhã nhặn, chỉ khi có bát gia mới cố tình ăn vận thoải mái một chút khiến ngài vừa ý.”
“Thật sự?”
“Nô tỳ không dám dối gạt bát gia, lệnh ái trước nay rất giữ quy củ, chỉ có việc gửi cái yếm cho ngài là không đoan chính còn lại mọi việc nàng làm đều chừng mực.”
Phó Tuyệt Ca trong lòng nghe thấy không khỏi hổ thẹn, A Xán có cần phải vạch áo cho người xem lưng như vậy không!?
“Ngươi là nô tỳ cận thân của tiểu ngốc, ăn mặc ngủ nghỉ của nàng đều do ngươi chăm sóc, có sai sót gì bản vương hỏi tội đầu tiên chính là ngươi.”
“Nô tỳ hầu hạ lệnh ái không dám có sơ suất, bát gia yên tâm.”
Đông Phương Tầm Tuyết hài lòng gật đầu, dặn dò thêm vài câu thì quay về phòng đóng cửa lại, nhìn tiểu ngốc cuộn thành địa long nhúc nhích trên giường.
“Nô tỳ đã nói chỉ khi có ngài mới ăn mặc như vậy mà ngài không tin!”
“Không thể thường xuyên gặp được ngươi trong lòng ta lo lắng thế nào ngươi có biết không?”
Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ bồn chồn bất an của bát gia, Phó Tuyệt Ca tâm nhũn thành bãi nước, từ trong chăn bò ra đem cả người vùi vào lòng lang quân.
Nàng thích chính là bát gia ôn nhu tri kỉ, bát gia tình thâm nghĩa trọng, đời này của nàng gặp được đối phương chính là may mắn tích từ ba kiếp.
Duy ánh mắt này thôi đã đủ để nàng tiếp tục vượt qua phong ba bão táp, chờ ánh dương quang rực rỡ từ thiên đường rọi đến.
“Bát lang đừng đau lòng, ta ở đây tự biết chiếu cố tốt bản thân, bát lang cũng phải chú ý đến sức khoẻ đừng lao tâm lao lực quá mức.”
“Đã lâu lắm rồi mới được nghe ngươi gọi ta là bát lang.” Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt vòng tay, ở trên đỉnh đầu nàng đặt một nụ hôn: “Chúng ta chỉ cần chờ, sau khi hoàn tất chuyện ở Cao Ly ta sẽ được phụ hoàng phong làm Thái tử.
Đến lúc đó chỉ cần là người ta thích Hoàng hậu nương nương cũng không thể ngăn