Tiếng gõ canh năm nặng nề vang vọng khắp vương phủ, đem hai người quấn quít trên giường lay tỉnh, ngoài cửa sổ một mảng tối đen âm u không thấy điểm kết.
Phó Tuyệt Ca vô thức ghì chặt cánh tay ngăn không cho bát gia bước xuống giường, hai mắt nhắm nghiền giả vờ đang ngủ say.
“Trời sáng rồi, tiểu ngốc.”
“Bát lang không muốn ở cạnh Tuyệt nhi thêm chút nào sao?”
“Ta dù muốn nhưng không thể nán lại quá lâu, còn phải vào cung cáo biệt phụ hoàng.
Đám ngôn quan kia cũng đến xem náo nhiệt, nếu ta không đến nói vài lời hiếu kính sợ là chuyện của Hoàng hậu nương nương khó lòng giải quyết êm đẹp.”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng mở mắt, nửa như oán trách nửa như than thở: “Bát lang nói không sai, là Tuyệt nhi không hiểu chuyện, để Tuyệt nhi hầu hạ ngài thay y phục.”
Xoay người bước xuống giường nhưng thắt lưng đột nhiên bị ôm lấy, không hỏi cũng biết là ai, Phó Tuyệt Ca ngoái đầu nhìn chỉ thấy mái tóc dài phủ qua thắt lưng.
“Ta nhớ nàng, không muốn đi Cao Ly.”
Tâm tình nhất thời tan chảy thành xuân thuỷ, Phó Tuyệt Ca quay người đón lấy cái ôm ấm áp của tình lang: “Tuyệt nhi cho ngài thêm một năm, ngài nhất định phải hồi kinh bầu bạn với Tuyệt nhi.”
“Hảo, chúng ta sớm muộn cũng gặp lại.”
Phó Tuyệt Ca bước xuống giường lấy triều phục được gấp gọn trên khay, trong mắt giấu không được tia chán nản.
Dẫu biết bát gia sẽ bình an trở về nhưng kiếp này có quá nhiều biến số, ban đêm nằm mộng mất dần khống chế, nhiều lúc nàng không phân biệt được đâu là mộng đâu là thực.
Đời người dài đằng đẵng, mộng hay thực đều không quan trọng.
Triều phục chỉnh tề hoa lệ, quan mão khảm đá quý tinh xảo, thắt lưng treo một hương nang hạnh bạch và ngọc bội thuỷ lam càng thêm phần nhã nhặn.
Phó Tuyệt Ca quỳ xuống giúp bát gia cột thêm một cái hương nan màu chàm nàng tự tay thêu, bên trong có dược liệu an thần tĩnh khí rất tốt cho sức khoẻ.
Đông Phương Tầm Tuyết phủi phẳng tay áo, bất tri bất giác cười đùa: “Nếu tiểu ngốc của ta có hỉ thì tốt quá.”
Phó Tuyệt Ca thẹn thùng trừng mắt: “Ngài ăn nói không nghi kị gì cả.”
“Chuyện này có gì phải nghi kị?” Đông Phương Tầm Tuyết đưa tay dìu nàng đứng dậy: “Có hỉ là chuyện sớm muộn không cần phải xấu hổ.”
“Mới sáng sớm ngài nói mấy chuyện này làm gì chứ?”
Ngượng ngùng xoay người dọn dẹp chăn màn trên giường, hai má bánh bao ửng đỏ xinh đẹp khiến bát gia nhìn thấy cũng phải động lòng thương yêu.
“Tiểu ngốc, sinh cho ta một oa nhi trắng trẻo mập mạp có được không?”
Phó Tuyệt Ca lách người né tránh cái ôm của bát gia, vệt đỏ chẳng mấy chốc lan đến vành tai: “Ngài càng lúc càng xấu tính.”
Đông Phương Tầm Tuyết há miệng muốn nói đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói của Tiểu Tư Phúc: “Bát gia sắp tới giờ rồi, nếu còn nán lại sẽ chậm trễ diện thánh.”
Sắc mắt nháy mắt trở nên khó coi, Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy bàn tay tiểu ngốc vuốt ve trên dưới, thâm tình dỗ dành: “Đợi ta.”
“Tuyệt nhi nhất định đợi ngài hồi kinh, bát gia đi đường cẩn thận.”
“Ngươi không cần phải tiễn, ngươi đi theo ta không nỡ đi.”
Phó Tuyệt Ca yếu ớt gật đầu hai cái xem như đã biết.
Đông Phương Tầm Tuyết cũng không nói gì thêm, ở trên môi nàng đặt vội một nụ hôn rồi xoay người rời khỏi phòng, tiện tay đem cửa đóng lại cẩn thận.
Phó Tuyệt Ca nhìn theo hồi lâu, mắt cũng chẳng buồn chớp.
Khoảnh khắc này trống ngực bất chấp đập liên hồi, một cỗ cảm giác bất an trỗi dậy so với lần đầu bát gia xuất kinh còn nghiêm trọng hơn.
“A Xán!”
Đợi mãi mới nghe lệnh ái lên tiếng gọi, A Xán nhanh nhẹn đẩy cửa bước vào hành lễ: “Cung hỉ lệnh ái.”
“Đừng nói linh tinh, ta và bát gia vẫn chưa hành phòng, có gì đáng để chúc mừng?”
“Không phải hành phòng sao lại gọi nô tỳ vào hầu hạ sớm như vậy? Lệnh ái không tính ngủ thêm một giấc sao?”
“Chẳng biết làm sao nhưng ta cảm thấy lo lắm, ngươi an bài xe ngựa chốc nữa ta đến Ngọc Thanh Quan thay ngài thắp một nén hương cầu bình an.”
A Xán quan sát sắc mặt nhợt nhạt của tam lệnh ái một lúc rồi gật đầu đáp: “Nô tỳ lập tức chuẩn bị xe ngựa, ngài muốn A Bích hay là Mi Cát tỷ tỷ vào hầu hạ?”
“Tự ta thay đồ rửa mặt được, ngươi mau chóng đi đi.”
“Vâng.”
Trong phòng chẳng mấy chốc an tĩnh trở lại, Phó Tuyệt Ca ngồi ngây người trên giường hồi lâu mới chịu đứng dậy rửa mặt thay y phục.
Cố ý chọn một bộ tố y thanh nhã, mặc áo choàng lông đồng sắc, tóc dài tuỳ tiện xoã tung ra sau vai.
Rất nhanh A Xán đã trở về, trên tay cầm theo hộp gỗ vuông dài bốn tấc, ngoài hộp phủ lớp nhung mềm đỏ tươi.
“Bát gia vừa xuất thành liền sai Tiểu Tư Phúc mang lễ vật đến, còn dặn dò nô tỳ phải giao tận tay lệnh ái áo lông hồng hồ đặc biệt quý hiếm này.”
“Hồng hồ mao?” Phó Tuyệt Ca hiếu kì bước đến mở nắp hộp xem thử, quả nhiên là phi phong hồng hồ mao, kiểu dáng cũng đặc biệt thanh nhã gọn gàng: “Bát gia có gửi lời nhắn gì cho ta không?”
“Bát gia nói lệnh ái một mình trong phủ phải cố gắng giữ sức khoẻ không được quá mức tưởng niệm ngài.”
Nói xong còn che miệng khúc khích cười.
Phó Tuyệt Ca thẹn quá hoá giận trừng mắt mắng: “Ngươi mồm mép ngày càng lợi hại!”
“Nô tỳ không dám, tất cả đều là lời bát gia nói với lệnh ái nha.”
“Còn nói? Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
A Xán chủ động bước lên dìu tam lệnh ái rời khỏi phòng, vừa đi vừa đáp lời nàng: “Lúc nãy nô tỳ đi an bài xe ngựa thì gặp Tiểu Tư Phúc, hắn nói bát gia từng sai người làm riêng cho lệnh ái một cỗ mã xa mới, nói là có thể phong bế hoàn toàn tin tức tố của ngài.
Nghe nô tỳ nói lệnh ái muốn đi Ngọc Thanh Quan hắn liền chạy về phủ gọi người mang xe ngựa mới đến, lệnh ái ngồi thử xem có tốt hay không?”
“Bát gia quả nhiên có lòng, chút chuyện vặt vãnh này cũng muốn quản đến.”
“Chuyện liên quan đến lệnh ái sao có thể nói là vặt vãnh được?” A Xán khoác tay ngăn nha hoàn bưng chậu nước đi qua tránh hất đổ làm bẩn y phục của lệnh ái: “Mấy năm qua lệnh ái trong Phó phủ chịu nhiều ấm ức, bát gia trong sáng trong tối giúp ngài đòi lại công đạo chỉ cần là việc của ngài đều khiến bát gia dụng tâm lương khổ.”
“Tình cảm bát gia dành cho ta sao ta có thể không biết? Chỉ sợ ta không có phần phúc này…”
“Lệnh ái lại nói năng hồ đồ rồi! Ngoài ngài ra không ai có phần phúc bằng, ngài đừng tự trù ếm bản thân như vậy.”
Phó Tuyệt Ca yếu ớt nở nụ cười: “Ta cũng chỉ thuận miệng nói đùa thôi.”
A Xán đưa mắt nhìn tam lệnh ái rồi lại nhìn đường đi phía trước, lệnh ái vốn tâm tư nhạy cảm lại thích suy nghĩ nhiều, sắp tới nàng nên dành nhiều thời gian khuyên nhủ ngài hơn nữa.
“Thời gian không còn sớm mau đi thôi.”
Chủ nô hai người một trước một sau tiến ra cửa vương phủ, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa bát gia sai người chuẩn bị sẵn, nhìn từ bên ngoài khí thế không thua kém bất kì thiên kim quý nữ nào.
Tiểu Tư Phúc trông thấy nàng liền quỳ xuống hành lễ: “Nô tài Tiểu Tư Phúc bái kiến chủ tử nương nương, chủ tử nương nương kim an.”
“Ngươi đang nói lung tung gì vậy?” Phó Tuyệt Ca nâng quạt lụa che nửa mặt dưới, giọng nói mềm mại không nghe ra tâm tình: “Ta và bát gia chỉ có thân phận chủ nô không phải như những gì ngươi nghĩ, sau này không được phép nói mấy lời này nữa.”
“Lệnh ái đừng xấu hổ, những chuyện thế này nô tài gặp qua không ít, bát gia lại sủng ái ngài như vậy sớm muộn ngài cũng sẽ trở thành chủ tử của nô tài.”
A Xán không phủ nhận trái lại còn hùa theo Tiểu Tư Phúc: “Xem như ăn nói kìa, vạn nhất khiến lệnh ái sợ hãi không muốn gả nữa bát gia sẽ trách tội ngươi!”
“Nô tài đáng chết! Là nô tài ăn nói không giữ chừng mực, đa tạ tỷ tỷ dạy bảo!”
“Các ngươi đều hồ đồ!”
Phó Tuyệt Ca ném lại một câu rồi vội vã leo lên xe ngựa, mười phần hết chín là đang thẹn thùng.
A Xán che miệng khúc khích cười, hướng Tiểu Tư Phúc gật đầu tạm biệt rồi leo lên xe hầu hạ lệnh ái.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh rời khỏi vương phủ, hai bên đường tiếng người qua lại náo nhiệt.
Thời gian sắp đến trung thu người người nhà nhà đều tìm cơ hội quay về gặp mặt người thân, chỉ có nàng là phải chia tay bát gia, e phải xa cách vài năm mới được trùng phùng.
“Lệnh ái hôm nay trông không được vui lắm có phải bát gia đã nói gì với ngài không?”
“Lời cần nói với nhau dĩ nhiên là nhiều nhưng lòng vẫn bất an, không có bát gia ở đây ta vô pháp vui vẻ như xưa.”
“Hà tất khiến bản thân sầu mi khổ kiếm, bát gia cũng không muốn thấy lệnh ái cả ngày rầu rĩ.” A Xán cẩn dực bưng dĩa cao điểm tự mình