“Bát gia thân ở Cao Ly tất cả đồ tốt có được đều đưa đến cho ngươi, sủng ái ngươi hết mực lẽ nào nói một câu cũng không được? Chỉ có thể là do ngươi không muốn giúp mới viện cớ cự tuyệt.” Hầu tước phu nhân bức xúc vỗ bàn quát vào mặt Phó Tuyệt Ca: “Ngươi đừng quên thân phận bản thân, bọn ta nói với quan gia đồng lòng dâng tấu đến Hoàng thượng thì ngươi đừng hòng gả vào Triết Thân vương phủ!”
“Tuyệt Ca gả hay không gả vào Triết Thân vương phủ không quan trọng, các vị nếu muốn dồn Tuyệt Ca vào đường cùng thì cứ việc, dù sao chuyện này đối với hai bên đều không có ích lợi gì.”
Quốc Công phu nhân kéo Hầu tước phu nhân đang kích động ngồi xuống: “Ngươi nói đúng, chuyện này đối với hai bên đều không có lợi, nhưng ngươi cũng phải nghĩ đến bản thân mới đúng.
Bát gia được phong Thái tử thì hậu viện sớm muộn cũng sẽ xuất hiện thêm người mới, tước quý ai cũng ham thích mới lạ ngươi có thể giữ tâm ngài được bao lâu? Tốt nhất lúc này nên tính toán cho bản thân, đừng suốt ngày dựa dẫm vào ân sủng của bát gia mà sống.”
“Đa tạ hảo ý của Đại nương tử nhưng Tuyệt Ca thật sự không thể làm được.”
“Ngươi dong dài với nàng làm gì? Nàng căn bản không muốn giúp chúng ta!” Bá tước nương tử giận dữ đứng bật dậy, đay nghiến chỉ tay vào mặt Phó Tuyệt Ca mà mắng: “Đừng nghĩ bản thân trèo được lên giường bát gia thì hay lắm, trong mắt ta ngươi cũng chỉ là tiện nhân mà thôi!”
Không ngờ Đại nương tử Bá tước phủ lại có thể nói ra những lời này, Phó Tuyệt Ca nhịn không được bật cười, kim không đâm vào người vĩnh viễn sẽ không thấy đau.
Trước đây bát gia vô danh vô phận trong Trường Xuân Cung bọn họ đều không buồn đoái hoài, giờ đây tình thế đảo ngược lại tìm mọi cách xum xoe lấy lòng.
Bọn họ vì một chút lợi ích mà sẵn sàng hạ thấp mình lấy lòng nàng và khi không đạt được sẽ thẳng thừng đạp đổ, giống như cách mà tất cả mọi người trong kinh thành đang sống.
“Ngươi cười cái gì!?” Bá tước Đại nương tử thẹn quá hoá giận cầm lấy trản trà hất thẳng vào người nàng: “Câm miệng cho ta!”
Bá tước phu nhân hành động quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Phó Tuyệt Ca đã bị xối ướt.
Gò má nhỏ nhắn ửng đỏ một mảng lớn, đôi mắt to tròn khiếp đảm trừng lớn suýt rơi ra ngoài, hoàn toàn không tin bản thân sẽ bị dội nước nóng vào người.
“Chủ tử!!”
A Phỉ kinh hãi hét toáng lên, hoảng thủ hoảng cước lấy khăn tay giúp nàng lau bớt nước nóng trên mặt: “Người đâu! Mau lấy băng! Mau lấy băng!!”
Một lúc lâu Phó Tuyệt Ca mới có phản ứng, khiếp sợ sờ so.ạng gò má bỏng rát của mình: “M-Mặt ta, mặt ta có bị huỷ không? Có bị huỷ không!?”
“Không sao, lệnh ái đừng sợ, trà đã nguội đi nhiều rồi!” A Xán quỳ sụp trước tam lệnh ái khẩn trương kiểm tra vết thương trên mặt nàng, liều mạng thổi lấy thổi để: “A Lệ cầm lệnh bài đi gọi Thái y nhanh lên!”
“Vâng! Nô tỳ lập tức đi!!”
A Lệ trước khi đi không quên ném cho Bá tước phu nhân một cái liếc mắt: “Chủ tử nhà ta có chuyện gì bát gia sẽ không tha cho các ngươi đâu!”
Hai chân Bá tước phu nhân nhũn thành bùn, sợ hãi níu lấy Quốc Công phu nhân, khẩn khoản dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Thật ra nàng không muốn tạt nước nóng Phó thị, nàng chỉ muốn doạ nha đầu một chút thôi, nàng thật sự không biết nước trà vẫn còn nóng.
Gò má phải nóng rát khủng khiếp, Phó Tuyệt Ca hoảng sợ tái xanh mặt mũi, một bên níu kéo A Xán một bên lớn tiếng khóc hô: “Mặt ta… mặt ta, A Xán, mặt ta bị huỷ rồi có phải không? Mặt ta đau lắm! Thật sự rất đau!”
“Lệnh ái đừng sợ, chỉ hơi đỏ thôi không sao đâu.” A Xán thả khăn tay vào nước lạnh rồi cẩn thận chà lau vết thương trên mặt tam lệnh ái: “Thái y sắp đến rồi, lệnh ái đừng lo lắng.”
“T-Ta không biết chuyện gì hết! Là nha đầu nhà ngươi bất cẩn, không phải lỗi của ta!!”
Nói xong Bá tước phu nhân liền xoay người muốn chạy, xui xẻo thế nào lại đụng trúng một người đang đi vào.
Loạng choạng ngã phịch xuống đất, còn chưa kịp há miệng mắng người đã bị một người khác lớn tiếng quát tháo.
“Đi đường không biết nhìn sao? Đụng trúng Thân vương điện hạ còn không xin lỗi!?”
Trong triều chỉ có hai vị Thân vương, bát gia hiện đang ở Cao Ly vậy người trước mặt nhất định là tứ gia.
Bá tước phu nhân hoảng hồn bát vía chống tay lồm cồm bò đến trước mặt tứ gia liều mạng dập đầu: “Thần phụ biết sai thỉnh tứ gia thứ tội!”
“Xảy ra chuyện gì rồi? Sao ồn ào quá vậy?”
Nghe tin Phó Tuyệt Ca ở đây xem mã cầu nên Đông Phương Tầm Liên cố ý đến tìm, từ xa đã nghe thấy tiếng la hét ồn ào nên quyết định bước vào xem thử.
A Phỉ nhanh miệng tố cáo: “Bá tước phu nhân hất trà nóng vào người chủ tử khiến nàng bị bỏng.”
“C-Chuyện này, thần phụ không phải cố ý, là Phó thị ăn nói không kiêng kị nên mới…”
Còn chưa kịp nói hết câu tứ gia đã tức giận đánh gãy lời nàng ta: “Nàng dù cho có ăn nói không kiêng kị cũng không đến lượt ngươi đem trà hất vào người nàng.
Dựa vào ngươi? Chỉ là một Bá tước Đại nương tử lại dám hành hung Công tước lệnh ái, ai cho ngươi cái gan lớn như vậy?”
Hai chân nhũn thành bãi bùn trực tiếp ngã phịch xuống sàn nhà, Bá tước phu nhân khiếp sợ xua tay giải thích: “K-Không phải như vậy, thật sự không phải như vậy!”
“Chính mắt bản vương nhìn thấy còn có thể là giả sao?”
Đông Phương Tầm Liên lớn tiếng quát ra ngoài gian nghỉ: “Người đâu! Mang độc phụ này lôi xuống đánh chết cho bản vương!”
“Thân vương tha mạng! Thần phụ biết sai rồi! Thân vương tha mạng a!!!!”
Hai tay hai chân nhanh chóng bị cung nữ khống chế một đường lôi ra khỏi gian nghỉ, Bá tước phu nhân hoa dung thất sắc kêu gào không ngớt, liều mạng vùng vẫy nhưng chẳng có ích gì.
“Dừng lại!”
Dù đang bận rộn xử lý vết thương nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn không quên chính sự, vạn nhất Bá tước phu nhân bị đánh chết, nàng làm sao ăn nói với lão Bá tước? Kinh thành gần đây đồn đãi chuyện giữa nàng và bát gia loạn thất bát tạo, nay lại liên quan đến mạng người sớm muộn cũng bị nước bọt của bá tánh dìm chết.
“Bá tước phu nhân lỗ m.ãng nhưng là do Tuyệt Ca thất lễ trước, chuyện này đến đây coi như xong, tứ gia không cần tiếp tục truy cứu.”
“Độc phụ này đem trà nóng hất vào người nàng sao có thể coi như xong được? Gương mặt đối với quân quý có bao nhiêu quan trọng, không được, bản vương hôm nay nhất định phải thay nàng làm chủ!”
“Thật sự không cần!” Phó Tuyệt Ca kiềm nén cả buổi trời cuối cùng cũng nhịn không được bộc phát, lớn tiếng rống vào mặt Đông Phương Tầm Liên: “Đây là chuyện giữa ta và Bá tước Đại nương tử, ta nói không quản chính là không quản, ngài dựa vào cái gì mà muốn quản chuyện của ta?”
“Nàng sao có thể nói như thế được? Bản vương không phải vì muốn tốt cho nàng hay sao?” Đông Phương Tầm Liên rõ ràng có ý tốt muốn đòi công bằng cho Phó Tuyệt Ca lại bị nàng mắng đến cẩu huyết lâm đầu, oan uổng giãy dụa tìm cách phân trần: “Có phải là nàng sợ ả không? Không cần sợ, có bản vương ở đây ai cũng không được phép tổn thương nàng.
Chỉ là một cái Bá tước đến từ Dự Châu xa xôi, có chết trong thành cũng không ai biết mà thắp hương, chuyện này cứ để bản vương thay nàng giải quyết.”
“Ta nói ngài vẫn không hiểu sao? Ngài muốn thế nào mới buông tha cho ta? Chuyện hôm nay ta đã đủ mất mặt rồi, ngài còn muốn người khác nói ta lạm dụng tư tình bức tử nương tử triều thần mới vừa lòng? Bát gia không có ở trong kinh, một mình ta chống đỡ hết chuyện này đến chuyện khác đã đủ mệt mỏi rồi, ngài coi như tha cho ta một con đường sống có được không?”
“Bản vương vẫn có thể bảo hộ nàng!”
“Nhưng ta không cần!”
Phó Tuyệt Ca mạnh tay ném khăn lụa bọc băng lạnh xuống đất, âm thanh băng va chạm với mặt đất phát sinh một tiếng nổ lớn.
Vụn băng bắn thẳng đến mũi hài rồi nhanh chóng tan đi, nhưng một khi đã vỡ sẽ không bao giờ hàn gắn lại được.
Đông Phương Tầm