Thoắt một cái đã đến đông chí, giữa đêm tuyết lặng lẽ rơi phủ kín góc sân nhỏ, cành mai khô cằn nhen nhóm sắc xanh non mơn mởn.
Cung nữ theo từng tốp lặng lẽ quét dọn tuyết đóng trong vườn, ngoảnh đi ngoảnh lại khoảnh sân đối diện đã phủ kín tuyết trắng.
Nhẹ nhàng nhấc ấm trà cũ đặt xuống bàn thay bằng một ấm trà đất nung khác, do sử dụng nhiều năm mà đáy bình cũ đã chuyển màu không thể dùng được nữa.
Hương trà thoang thoảng lan tỏa khắp tiểu viện, tựa hồ đang ngồi trên còn thuyền nhỏ xuôi dòng Tây Hồ ngắm nhìn phấn hồng hạm đạm nở rực một góc trời.
Mặt hồ trong vắt như gương soi, làn sóng lăn tăn dưới mái chèo nhịp nhàng chuyển động.
Khoảnh khắc bầu trời đương trong trẻo, ánh mắt trời đương rực rỡ và nàng đương độ thanh xuân ưu mỹ, thiên hạ dường chẳng còn cảnh tượng nào đẹp hơn thế.
Lạch cạch âm thanh nặng nề từ ngoài cửa phát ra, A Phỉ cẩn thận đứng dậy xem thử, không ngoài dự đoán đúng là tứ nương tử.
“Tứ nương tử đến tìm lệnh ái sao? Lệnh ái vừa đi gặp Công tước đại nhân rồi nhưng rất nhanh sẽ trở về!”
“Công tước tìm nàng có chuyện gì à? Sao ta không nghe ai nói gì cả?”
“Cũng không phải chuyện lớn nương tử không cần lo.”
A Phỉ phụ giúp Nhược Phồn ôm tứ nương tử ngồi lên nhuyễn tháp, sau đó lại bận rộn chuyển trà án đến chỗ nàng: “Khang Ninh phủ này ngoài lệnh ái nhà chúng ta ra thì Công tước còn có thể nhờ vả ai, chẳng lẽ đi nhờ vả đám công tử chỉ biết tầm hoa vấn liễu sao? Chắc lại là chút chuyện nhỏ nhặt trong triều không biết xử lý ra sao nên mới tìm lệnh ái hỏi chuyện.”
“Hỏi chuyện thì tốt, nhưng nếu muốn nhờ vả nha đầu nói tốt trước mặt bát gia thì phiền phức lắm.” Lưu thị tiếp nhận trản trà không uống vội, trầm ngâm nhìn nước trà dao động trong trản: “Một năm nay nha đầu ngốc chịu không ít phiền hà, hết người này đến nhờ nói tốt lại đến người khác đút lót cầu cạnh, bây giờ đến cả người trong nhà cũng muốn lợi dụng nàng.
Làm ái thiếp của Thân vương không biết được bao nhiêu lợi ích mà họa đã kéo đến ngập đầu, sớm biết như thế ta đã không chấp thuận các nàng ở cùng nhau.”
A Phỉ dở khóc dở cười, tứ nương tử này cũng thật thẳng thắn, từ trước đến nay nàng chưa từng nghe ai chê bai làm ái thiếp Thân vương không tốt.
Nguyên lai tính khí quật cường kiên định của chủ tử là được truyền từ tứ nương tử.
“Dù gì bát gia cũng đối xử rất tốt với lệnh ái, nương tử không nên…”
“Ta biết các ngươi muốn nói gì nhưng nha đầu là thân sinh nhi nữ của ta, nhìn nàng mỗi ngày trải qua khổ sở như vậy ta thật sự không đành lòng.
Trước đây bát gia nói cái gì mà sẽ chiếu cố tốt cho nha đầu, không để nha đầu chịu nửa điểm ủy khuất.
Các ngươi xem chưa được bao lâu đã hết người này đến người khác đến gây rắc rối, Tuyệt Ca nhà ta đã nửa tháng chưa được ngủ ngon giấc rồi.”
Oán khí chất chồng nhiều ngày không có chỗ trút chỉ có thể trút hết lên người A Phỉ và Nhược Phồn, xem ra tứ nương tử cắn răng nhẫn nhịn cũng đủ lâu rồi.
“Tứ nương tử nói không sai, là bát gia không chu đáo nhưng ngài cũng là bất đắc dĩ a.
Đợi khi giải quyết xong sự vụ ở Cao Ly ngài sẽ đường đường trở thành trữ quân của Đại Minh, lệnh ái cũng sẽ không phải tiếp tục chịu khổ, chuyện này đối với cả hai đều là chuyện tốt.”
“Chẳng biết còn phải đợi đến khi nào.”
A Phỉ liếc mắt nhìn Nhược Phồn, đối phương cũng giống như nàng bất lực nhún vai.
Chuyện của chủ tử thân là nô tài căn bản không có tư cách nói ra nói vào, nhưng theo lý lúc cần thiết vẫn nên giúp chủ tử nói vài câu.
Tuy bát gia không xử lý tốt chuyện trong kinh thành khiến tam lệnh ái chịu khổ nhưng cũng đã cố gắng hết sức rồi, ngài đâu thể phân thân ra thành tám trăm người cùng lúc quản tất cả mọi chuyện.
“Cũng lâu rồi các ngươi đi xem thế nào đi.”
Trong phòng không còn người nào để sai vặt A Phỉ đành tự mình ra đại sảnh tìm, nào ngờ vừa ra đến cửa đã bắt gặp chủ tử thất thểu từ bên ngoài tiến vào.
Tinh ý phát hiện chủ tử hai mắt phiếm hồng, gò má sót lại một tầng nước mỏng, mười phần hết chín là vừa khóc xong.
“Chủ tử làm sao vậy?!” Cuống quít lấy khăn lụa trong tay áo giúp chủ tử lau nước mắt còn sót lại, cẩn thận quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Ngài bị Công tước đại nhân mắng sao? Hay là lại có người ức hiếp ngài? Ngài mau nói a chủ tử!”
“B-Bát gia nàng…” Phó Tuyệt Ca thê thiết gục vào vai A Phỉ khóc rống: “Bát gia không thể hồi kinh, bệ hạ muốn gả nữ tử Cao Ly cho ngài, ta phải làm sao đây?”
“Chuyện này ngài đã hỏi bát gia hay chưa?”
“Ta chưa hỏi, Công tước nói bệ hạ sáng nay vừa bàn bạc với bọn họ chuyện này, ta nghĩ bát gia vẫn chưa biết được tin.”
“Tuyệt Ca.”
Ngước mắt nhìn về phía đại môn, trông thấy nương thân nước mắt ngừng lại chưa lâu lại tiếp tục rơi: “Nương thân…”
“Đừng khóc, vào phòng rồi nói.”
Ngoan ngoãn theo chân nương thân vào phòng, suốt đường đi không ngừng dùng tay áo chà lau khoé mắt, chẳng mấy chốc hai mắt đều đỏ bừng sưng húp.
Lưu thị đợi nha đầu khóc đủ rồi mới chịu lên tiếng: “Nương nói với ngươi thế nào? Sau này có chịu khổ cũng không được khóc với ta, đây chẳng phải là lựa chọn của ngươi sao?”
“Nữ nhi không cam tâm.”
“Ngươi không cam tâm thì làm được gì? Đây là thánh ý, dù bát gia muốn trái cũng không được, lẽ nào ngươi còn cầu mong ngài cả đời chỉ thú một mình ngươi? Nha đầu a ngươi bao nhiêu tuổi rồi sao còn chưa chịu trưởng thành? Bát gia thân là hoàng tước, tương lai sẽ trở thành Đại Minh hoàng đế, ngài không chỉ tam cung lục viện mà còn sủng ái vô số mỹ nhân.
Ngươi chọn con đường này hẳn phải lường trước được kết cục, ở đây khóc lóc thì có ích gì chứ?”
Không ngờ lời tàn nhẫn như vậy tứ nương tử cũng có thể nói ra, A Phỉ liều mạng chen ngang phản bác lời nàng: “Chủ tử ngài đừng nghe lời Công tước nói, bát gia dù thế nào cũng chỉ yêu thương một mình ngài, tuyệt đối không có chuyện nạp nữ tử Cao Ly vi thê.
Lại nói nữ tử Cao Ly căn bản không cao quý bằng nữ tử Minh triều chúng ta, ngài thân là lệnh ái Công tước phủ nữ tử Cao Ly có chạy trước hai con phố cũng đuổi không kịp.
Chỉ cần bát gia lên tiếng Hoàng thượng tuyệt đối không cưỡng ép ngài.”
“Ta còn có thể làm sao chứ? Thánh ý khó mà thay đổi, vạn nhất Hoàng thượng không đồng ý chẳng phải bát gia vẫn phải lấy nữ tử Cao Ly sao?”
“Không thể nào, chủ tử đừng doạ chính mình như vậy.
Hay là ngài viết cho bát gia một lá thư đi, nhận được thư bát gia nhất định biết phải làm thế nào.”
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi dưới ngăn nước mắt tiếp tục chảy xuống, ngờ vực hỏi lại lần nữa: “Bát gia thật sự sẽ nghe lời ta sao?”
“Nô tỳ tin chắc bát gia thà không làm trữ quân nữa cũng không để ngài chịu nửa điểm uỷ khuất.
Ngài hầu hạ bát gia nhiều năm lẽ nào không biết tính cách của ngài? Chủ tử cứ yên tâm, bát gia nhất định cho ngài câu trả lời thoả đáng nhất!”
“Còn trả lời cái gì? Trái ý thiên tử là tội đại bất kính, vạn nhất để Hoàng thượng biết được bát gia là vì nha đầu nhà ta mà kiên quyết cự tuyệt hôn sự vậy nha đầu làm sao sống tiếp?” Lưu thị kịch liệt xua tay phản đối: “Không được, loại chuyện nguy hiểm như vậy ngươi không được làm!”
“Nhưng mà…”
“Chủ tử ngài phải nói cho bát gia biết được tâm ý của ngài a!”
“Không được càn rỡ! Chuyện này vô cùng nguy hiểm, nương thân không đồng ý!”
Nghe hai người tranh cãi qua lại Phó Tuyệt Ca không khỏi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, lúc ngờ vực bản thân không đủ dũng khí cùng bát gia chiến đấu đến cùng lúc lại hoài nghi tình cảm bát gia dành cho nàng được bao nhiêu.
Càng nghĩ càng hỗn loạn, sợ hãi đến độ lưng áo thấm ướt một mảng lớn mồ hôi cũng hồn nhiên không biết.
Rốt cuộc nàng phải làm sao mới được?
Nhược Phồn đứng bên ngoài nghe mọi người nói chuyện một lúc, tỉ mỉ