Mỗi năm sinh thần tam thạc quân đều được tổ chức phi thường long trọng, còn cách ba bốn ngày đã bắt đầu thiết yến, khắp hoàng cung không có thạc quân nào dám bá đạo nghênh ngang như nàng.
Dựa vào sủng ái của phụ hoàng dành cho mẫu phi, tam thạc quân hoàn toàn không thấy việc mình làm có gì quá phận, ngày ngày vui vẻ cùng huynh đệ tỷ muội chơi đùa tán gẫu.
Đến ngày sinh thần khách mời mới thật sự đến đông đủ, đặc biệt là ái thiếp được Triết Thân vương bí mật giấu trong vương phủ không cho người khác thấy.
Phó Tuyệt Ca hoàn toàn không biết mình bị mọi người lén lút đánh giá, từ cửa lớn cung tam thạc quân uyển chuyển bước vào, hôm nay còn cố ý ăn mặc giản dị một chút.
Áo dài màu phấn hồng nhạt dài đến đầu gối, quần xếp hơi ngả sang hồng thêu hình hoa đào, trên cổ đeo vân kiên bốn cánh hình mây, trước ngực có một dải dây đồng màu cũng thêu hoa đào.
Cách ăn mặc thế này vừa không phô trương lại còn thanh thuần tú mỹ phù hợp với tuổi tác của nàng.
Tóc dài đong đưa cài hai kiện ngọc xước nhỏ nhắn, không biết từ đâu đến đây mà trên đỉnh đầu vướng lại một cánh hoa đào.
Tam thạc quân nhìn thấy nàng liền hướng khách mời ra hiệu ngừng lại rồi di chuyển đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, đem trản rượu trong tay đưa về phía nàng.
“Ngươi muộn rồi, phạt ngươi uống hết trản này.”
Phó Tuyệt Ca khó xử nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn tam thạc quân giải thích: “Tam chủ tha tội, nô tỳ thật sự không thể uống rượu, hay là nô tỳ ở đây đàn một khúc trợ hứng cho tam chủ có được không?”
“Uống một chút cũng không chết được, nếu ngươi không uống ta liền cho rằng ngươi xem thường bản thạc quân!”
“Ngài sao lại…”
Phát giác tam thạc quân không còn kiên nhẫn nghe nàng nói, bất đắc dĩ đưa tay tiếp nhận trản rượu, mờ mịt nhìn thứ chất lỏng cay nồng sóng sánh trong trản.
Thật sự phải uống sao?
Tam thạc quân vốn chỉ định hù doạ Phó Tuyệt Ca một chút, có cho thêm hai cái mạng nàng cũng không dám khi dễ trân quý bảo bối của bát hoàng tỷ, để hoàng tỷ biết còn không đem nàng lột da sao?!
Phó Tuyệt Ca ngây thơ không biết bản thân đang bị lừa, ngoan ngoãn đem trản rượu nâng lên chuẩn bị uống.
Tam thạc quân không nghĩ nàng tin thật liền hốt hoảng đưa tay ngăn cản nhưng lại xuất hiện một người khác so với nàng nhanh hơn, chuẩn xác bắt lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca sẵn tiện đoạt luôn trản rượu trên tay nàng.
“Thứ này để quân quý uống được sao?”
Dứt câu Đông Phương Tầm Liên liền đem trản rượu trong tay uống cạn, quắc mắt sắc lẻm nhìn tam thạc quân vẫn đang ngây người không hiểu chuyện gì.
Phó Tuyệt Ca chưa bao giờ cảm thấy phiền như vậy, nếu biết trước Đông Phương Tầm Tuyết cũng đến dự sinh thần nàng tuyệt đối không đến đây.
“Tam chủ chỉ nói đùa với nô tỳ thôi, tứ gia không nên trách nàng.” Phó Tuyệt Ca tranh thủ Đông Phương Tầm Liên chưa kịp phản ứng liền nắm tay tam thạc quân kéo đi: “Bên kia náo nhiệt quá, tam chủ dẫn nô tỳ đi xem có được không?”
Tam thạc quân thuận lợi bám vào cái thang của Phó Tuyệt Ca cùng nàng rời đi, lâu lâu lại trộm liếc nhìn tứ hoàng tỷ thê thảm bị vứt bỏ sau lưng.
Trong lòng nổi lên nho nhỏ đắc ý, nữ nhân này trước đây được phụ hoàng sủng ái đắc ý không xem ai ra gì, ngay cả nàng cũng không ít lần bị khó dễ.
Bây giờ thật tốt, bát hoàng tỷ được sủng ái tính khí vốn tốt nhất trong các huynh đệ tỷ muội, đối với nàng cũng tương đối thân thiết, mấy năm nay ở trong cung căn bản không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Quan trọng hơn hết Phó Tuyệt Ca cũng dần dần mở lòng với nàng, có được quan tâm của tâm can bảo bối còn sợ không sống tốt trong cung sao?
“Ngươi vẫn chưa kết thúc với tứ hoàng tỷ?”
“Tam chủ nói gì vậy? Nô tỳ với tứ gia không có quan hệ gì hết.”
“Ý ta không phải như thế.” Tam thạc quân cảnh giác nhìn ra sau lưng, xác định các nàng đã trốn thoát vào đám đông mới thấp giọng nói: “Bản thạc quân cảm thấy tứ hoàng tỷ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy, lẽ nào ngươi định đợi bát hoàng tỷ trở về mới xử lý?”
“Ta đơn thuần là một cung nữ, cùng lắm chỉ hơn những người khác là từng hầu hạ bát gia qua đêm.
Làm sao có thể diện lớn đến mức cự tuyệt hoàng tước thân cận? Chuyện này ta cũng đã nói với bát gia, ngài nói sẽ nghĩ cách giải quyết bất quá tứ gia thật sự quá nhẫn nại đến tận bây giờ vẫn chưa chịu từ bỏ…”
“Vậy ngươi càng phải mạnh tay lên! Dứt khoát cho nàng hai cái tát, tước quý vốn tâm cao khí ngạo, bị đánh khẳng định sẽ chủ động rút lui!”
Phó Tuyệt Ca khổ tâm thở dài: “Mấy ngày trước A Xán vừa đánh vừa hất nước cũng không có ích gì.”
“…” Tam thạc quân che miệng ho khan hai tiếng: “Không cần chơi lớn vậy đâu.”
“Tam chủ ngài nói xem phải làm thế nào tứ gia mới chịu buông tha cho ta? Cũng hơn một năm rồi, bát gia lại ở quá xa không thể giúp ta triệt để giải quyết chuyện này cứ dây dưa như vậy cũng không phải cách.”
“Nói thì nói thế nhưng ta cũng chỉ là một thạc quân nho nhỏ, đến tuổi phải gả ra ngoài nên trong cung địa vị hoàn toàn không áp chế được ai.
Tuy ta ngoài mặt không vừa ý vẫn phải đeo lên mặt nạ cùng tứ hoàng tỷ cười cười nói nói, quân quý chúng ta a, sinh ra đã phải chịu thiệt thòi rồi.”
Tam thạc quân khoác tay cự tuyệt cung nữ khoác thêm phi phong, dắt tay Phó Tuyệt Ca cùng mình đi vào sương phòng yên tĩnh nói chuyện.
“Tính khí ngươi cương liệt nhưng dù sao cũng là quân quý không cách nào cứng đối cứng với tước quý, bản thạc quân nghĩ vẫn nên cùng bát hoàng tỷ thương lượng chuyện này.”
“Gần đây bát gia vô cùng bận rộn, thời gian gửi thư cũng không nhiều như trước, nô tỳ nghĩ không nên làm phiền ngài.”
“Đây gọi là làm phiền sao?”
Tam thạc quân không vui kéo ghế ngồi xuống, hướng cung nữ gần đó ngoắc tay: “Mang điểm tâm lên.”
Cung nữ vâng dạ nhận mệnh rời đi lấy điểm tâm.
“Ngươi không hiểu tước quý bọn họ rồi, càng thờ ơ bọn họ càng lạnh nhạt, đến một lúc nào đó ở Cao Ly xuất hiện một mỹ nhân kinh tâm động phách, ngươi đoán bát hoàng tỷ còn nhớ đến cô nương cả thư cũng không gửi cho nàng không?”
Không biết bao nhiêu lần Phó Tuyệt Ca được người khác nhắc nhớ phải quản tốt bát gia không để nàng đi trêu hoa ghẹo nguyệt, bất đắc dĩ cúi đầu che miệng cười một tràng dài.
Tam thạc quân ngớ người ra, hoàn toàn không hiểu Phó Tuyệt Ca đang cười chuyện gì: “Uy! Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi cười cái gì chứ!?”
“Mỗi lần nghe ai nói bát gia sẽ vứt bỏ nô tỳ đều cảm thấy buồn cười, nếu thật có chuyện như vậy ta sớm đã đem ngài kéo về cung không cho đi Cao Ly nữa.”
“Xem ra bát hoàng tỷ đã cho ngươi một viên định tâm đan?”
Phó Tuyệt Ca tiếp nhận trản trà nóng từ tay cung nữ, hướng nàng ta gật đầu cảm ơn: “Định tâm đan không phải không có nhưng có một thứ vẫn lợi hại hơn nhiều.”
Tam thạc quân dễ dàng bị nàng khơi gợi hiếu kì, chủ động kéo ghế đến sát bên cạnh lắng tai nghe: “Rốt cuộc bát hoàng tỷ nói gì để ngươi tin tưởng như vậy?”
“Ở đây.” Bình tĩnh chỉ tay vào ngực trái, đôi mắt hạnh to tròn loé lên một tia tiếu ý điềm mật: “Tình cảm giữa ta và nàng sẽ không bao giờ thay đổi.”
Cẩu lương quả nhiên khó nuốt, Tam thạc quân ôm ngực che miệng giả vờ nôn mửa, nàng đúng là ngốc nghếch mới đi nghe Phó Tuyệt Ca kể chuyện tình cảm.
Phó Tuyệt Ca không hề quan tâm tam thạc quân cảm thấy thế nào, vui vẻ cúi đầu uống một ngụm trà, hương hoa thanh thuần len lỏi qua từng làn hơi phảng phất quanh chóp mũi.
Ồn ào náo nhiệt của lễ sinh thần đều bị vứt lại phía sau cánh cửa, vẫn là an tĩnh thích hợp với nàng, trước khi Đông Phương Tầm Liên kịp đến dây dưa nàng phải tìm cách rời khỏi hoàng cung mới được.
“Cung của tam chủ có cửa sau không?”
“Cửa sau làm gì?” Nghĩ đến gì đó tam thạc quân bất mãn kêu to: “Không được! Tiệc sinh thần còn chưa bắt đầu ta tuyệt đối không cho ngươi đi đâu hết!”
Phó Tuyệt Ca khẩn khoản chấp tay cầu xin: “Lần tới nô tỳ đến tận tẩm cung của ngài bồi tội có được hay không?”
“Quá phận!”
Tam thạc quân phì phì thở ra khói, hai tay khoanh trước ngực phụng phịu lắc đầu: “Bản thạc quân nói không là không, mời được ngươi vào cung khó khăn cỡ nào, ta không cho phép ngươi tuỳ ý rời khỏi đây trước khi buổi tiệc bắt đầu!”
Xem ra tam thạc quân không có ý để nàng rời đi, Phó Tuyệt Ca đành lấy nước mắt ra giả vờ đáng thương than thở: “Nếu tam chủ không muốn nô tỳ chỉ đành tòng mệnh, bất quá để bát gia