“Còn có chuyện như vậy sao? Thảo nào tiểu ngốc gửi thư đến đều là trách bản vương không cẩn thận để người khác chiếm mất tiên phong.”
Mi Cát thuỷ chung quỳ trên sàn nhà, tầm mắt đặt ngang đầu gối bát gia, cung cung kính kính trả lời câu hỏi của nàng: “Tứ gia ngang nhiên chiếm đoạt công đầu cứu giá là chuyện không ai có thể lường trước được, nô tỳ cũng không nghĩ trong Thanh Thân vương phủ lại có được vài trăm binh sĩ.
A Bích điều tra mấy ngày phát hiện binh sĩ này không thuộc bồi dưỡng của tứ gia nhưng cũng không phải đi mượn giống như lời nàng đã nói với Phó Tuyệt Ca.
Nô tỳ trộm nghĩ có phải hay không Thanh Thân vương che giấu chúng ta một mình lặng lẽ bồi dưỡng binh mã?”
“Với tình hình hiện tại của tứ hoàng tỷ để bồi dưỡng được vài chục người đã khó chứ đừng nói đến là vài trăm người.
Lại nói nàng có cái gan nhận vơ người của bản vương, vậy thì khả năng cao phía sau nàng có thêm một người khác chống lưng.” Đông Phương Tầm Tuyết thả người về phía trước, ngón tay duỗi ra chạm vào chóp mũi ửng hồng của tiểu bạch thố: “Trước đây tứ hoàng tỷ thân thiết nhất với đại hoàng huynh và thất hoàng huynh, hai người này năng lực phẩm chất vốn không đáng để nhắc đến.
Bản vương nhất thời nghĩ không ra còn ai có thể giúp đỡ tứ hoàng tỷ đây.”
“Có khi nào là người của tiên Hoàng hậu không?”
“Từ khi tiên Hoàng hậu băng thệ, mẫu tộc cũng dần lụi bại, căn bản không thể giúp gì được cho tứ hoàng tỷ.”
Mi Cát càng nghe càng mờ mịt, đúng là trong cung này tứ gia không còn ai có thể dựa dẫm, vậy nàng lấy đâu ra vài trăm binh mã?
“Nhắc đến gia quyến bản vương đột nhiên nhớ đến một người.”
Chậm rãi chống tay lên bàn tìm thế đứng dậy, Đông Phương Tầm Tuyết bước đến trà án cầm lấy hũ sứ mở ra, bên trong đựng đầy những miếng nhỏ hồ la bốc*(Cà rốt) được cắt thái tỉ mỉ.
Thuận tay lấy ra vài miếng rồi quay trở về chỗ ngồi, cẩn dực đem tiểu bạch thố kéo về phía mình uy cho nó từng miếng nhỏ.
“Nghe nói tứ hoàng tỷ vẫn chưa tìm được người thích hợp làm đích nương tử?”
“Đúng là có chuyện này, tứ gia có đến vài cao môn phủ đệ cầu thân nhưng không có kết quả, vị trí chính phi đến giờ vẫn để trống.”
Đông Phương Tầm Tuyết vân đạm phong khinh tiếp lời: “Bản vương lại nghe một tin tức thú vị hơn thế này, ngươi muốn nghe thử không?”
Mi Cát đầu to như cái đấu, tin tức thú vị hơn?
“Nô tỳ xin rửa tai lắng nghe.”
“Tứ hoàng tỷ khoảng một năm trước từng đến Công tước phủ cầu thân.”
“Chuyện này…” Mi Cát hồ đồ nhìn bát gia bình thản uy thố: “Đây không phải chuyện ai cũng biết sao? Tứ gia cầu thân Phó Tuyệt Ca nhưng đã bị nàng cự tuyệt đuổi đi còn nháo một trận rất lớn, bát gia quên rồi sao?”
“Cầu thân là chuyện bình thường nhưng cầu thân một lúc hai người thì không bình thường nữa rồi.”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt miếng hồ la bốc còn lại xuống bàn, cầm chén trà uống dở đổ một ít vào dĩa sứ từ từ đẩy về phía tiểu thố.
Bạch thố rất nghe lời, cho ăn liền ăn cho uống liền uống cũng không hề kén chọn thức ăn, nuôi mới nửa tháng đã béo thành mao cầu.
“Cầu thân hai người?” Sực nhớ Khang Ninh Công phủ vẫn còn một quân quý khác, Mi Cát mạc danh kì diệu hô lớn: “Tứ gia cùng lúc cầu thân Phó Tuyệt Ca và Phó Yên Ca? Loại chuyện vô sỉ như vậy nàng cũng dám làm sao?”
“Rơi vào bước đường cùng, chuyện vô sỉ hơn nàng cũng có thể làm.
Huống hồ việc này liên quan đến tiền đồ tương lai, tứ hoàng tỷ đang ở thế hạ phong chỉ có thể liều một lần, cùng lắm thì đồng quy vu tận với bản vương.”
“Nếu tứ gia còn phong quang vinh sủng như trước thì mới có khả năng Phó Yên Ca chấp thuận, nhưng nàng giờ đây luân lạc đến mức Phó Yên Ca không thèm nhìn đến nói chi là giúp đỡ.
Bản thân Phó Yên Ca cũng không có bản lĩnh gì, nói đàn ca múa hát giải sầu thì còn được, làm gì có khả năng nuôi dưỡng vài trăm binh mã?”
“Trước đây bản vương giao cho tiểu ngốc không ít thủ vệ phòng trường hợp gặp nguy cấp không người giúp đỡ.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy có vài người bắt đầu không an phận nghĩ rằng bản vương không ở Minh Triều có thể dễ dàng qua mặt, ở phía sau lén lút câu kết ngoại nhân hãm hại chủ tử.
Mà Phó Yên Ca nhiều năm sống ở Công tước phủ, cùng đám người này hẳn có giao hảo, dựa vào cô nương mệnh cách phượng hoàng muốn bao nhiêu bạc mà không được chứ?”
“Ngài hoài nghi Phó Yên Ca động tay chân với thủ vệ trong phủ?”
“Không phải không có khả năng, việc lần này thủ vệ bất lực để tiểu ngốc gặp nguy hiểm vô cùng đáng nghi.
Không lý nào thủ vệ tinh nhuệ bản vương gửi về như thác đổ lại không chống đỡ nổi phản quân.” Đông Phương Tầm Tuyết thay đổi một tư thế khác, duỗi tay vỗ đầu tiểu bạch thố, hài lòng nhìn mao cầu ăn uống no say: “Ngươi phái người đi điều tra, bản vương sẽ gửi thư nhắc nhở tiểu ngốc, chuyện này nhớ phải làm kín đáo một chút.”
“Nô tỳ minh bạch.”
Đợi mao cầu uống hết nước trong dĩa Đông Phương Tầm Tuyết mới nhẹ nhàng đem nó nhấc lên giao cho Mi Cát: “Sẵn tiện bảo người đưa Mao Cầu cho tiểu ngốc, bản vương chăm sóc nó một thời gian đã cứng cáp hơn nhiều rồi, chỉ cần đúng giờ cho ăn cho uống là được không cần phí nhiều tâm sức.”
“Bát gia sủng ái Phó thị như vậy không sợ nàng đắc sủng sinh kiêu?”
“Đắc sủng sinh kiêu?” Đông Phương Tầm Tuyết nghe thôi đã cảm thấy buồn cười: “Nếu tiểu ngốc có thể như ngươi nói thì quá tốt rồi, bản vương không cần ngày đêm lo nàng đoan trang nhu thuận dễ bị người khác dòm ngó.”
“Bát gia lời này cũng nói ra được, đợi sau này Phó thị gả vào vương phủ chỉ sợ ngài đến cả nói chuyện cũng phải chờ nàng cho phép.”
Đông Phương Tầm Tuyết bật cười thành tiếng, nghĩ đến viễn cảnh bị tiểu ngốc chèn ép lại không thấy đáng sợ còn có một chút mong chờ muốn thử.
Mi Cát bị bộ dáng si tình ngốc nghếch của bát gia doạ cho mao cốt tủng nhiên, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, dù Phó Tuyệt Ca có quá phận làm càn bát gia cũng không nỡ trách tội.
- ---------------------------
Đại thử, khí trời oi bức, mặt trời chói chang như muốn thiêu đốt vạn vật, ở trong phòng kín hưởng thụ băng lạnh vẫn cảm thấy chóng mặt hoa mắt muốn ngất.
Trời nóng đến nổi thở thôi cũng thấy mệt, cả người vô lực nằm duỗi dài trên trường kỉ, hai tay hai chân hư thoát thả lỏng trên sàn.
Bưng chậu băng thứ ba trong ngày, nhác thấy lệnh ái sắp chảy thành nước liền chạy đến kiểm tra, cách một lớp quần áo vẫn nhìn thấy mồ hôi đọng trên da.
“Lệnh ái cố chịu một chút, trời nắng nóng cũng không còn cách nào khác, nô tỳ đã sai người chuẩn bị nước ô mai lạnh cho ngài rồi.”
“Không được rồi, ta ngồi thôi cũng thấy chóng mặt nhức đầu, nóng đến cả người đều buồn bực không vui.” Phó Tuyệt Ca không dám cử động sợ sẽ làm đổ thêm nhiều mồ hôi, đáng thương rưng rưng mắt nước nhìn A Xán: “Ta muốn đi tắm, người đều là mồ hôi khó chịu quá.”
“Ngài sáng tắm một lần, đến trưa lại tắm một lần nữa, Thái y đã nói trời nắng nóng không nên tắm quá nhiều kẻo phong hàn nhập thể.”
“Người cứ dinh dính thật sự rất khó chịu a.”
“Lệnh ái ráng chịu một chút, nô tỳ đi lấy quạt quạt mát cho ngài được không?”
“Thôi không cần, ngươi sáng giờ chạy đi chạy lại chắc đã mệt chết rồi, qua đây ngồi cạnh chậu băng với ta.”
“Nô tỳ vẫn còn nhiều chuyện chưa làm, chốc nữa nô tỳ quay lại hầu hạ chủ tử.”
Không đợi Phó Tuyệt Ca kịp ngăn cản A Xán đã xoay người chạy mất, bộ dáng vội vội vàng vàng giống như mượn tiền không trả bị người khác đuổi theo đòi nợ.
Ngẫm lại chuyện trong phủ vốn không nhiều đến vậy, phía nương thân ngày nào cũng cho người đi giải quyết, không lý nào A Xán lại bận đến vậy.
Đương miên man suy nghĩ đột nhiên đại môn bị đẩy mạnh ra, sau đó là bộ dáng A Phỉ hớt hơ hớt hải chạy vào: “Chủ tử nương nương chết người rồi!!”
Mỗi lần nhìn thấy A Phỉ, Phó Tuyệt Ca lại cảm thấy đau đầu, nha đầu này không thể báo được một tin tốt hay sao?
“Người nào chết? Đang yên đang lành sao lại có người chết?”
“Ách, không phải người.” A Phỉ từ trong tay áo lôi ra một quả cầu lông trắng trắng tròn tròn, hai mắt rớm nước kêu khóc: “Mao Cầu chết rồi!”
“Mao Cầu?”
Phó Tuyệt Ca miễn cưỡng bước xuống giường xem quả cầu trắng trong tay A Phỉ, hoá ra là một tiểu bạch thố mập mạp, không biết vì cái gì mà xụi lơ không động đậy trong tay nàng.
“Ở đâu lại có thố thố? Ngươi tự ý mua về nuôi sao?”
“Không phải, là bát gia đi săn nhìn thấy nên mới bắt về nuôi, A Xán tỷ tỷ nói lúc mới đem về chỉ to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, bát gia phải chăm sóc mấy tháng mới mập lên được như vậy.”
“Trời nắng nóng như vậy ngươi bỏ nó vào tay áo không ngột chết cũng nóng chết!”
Một bên quở trách A Xán không cẩn thận một bên nhẹ nhàng từ tốn nhấc hai bên nách Mao Cầu đặt xuống trường kỉ, thử dùng ngón tay chọt chọt hai cái, may mắn tiểu bạch thố vẫn có thể động đậy hai tai.
“Hoá ra chưa chết!”
Phó Tuyệt Ca liếc nàng một cái sắc lẻm, ôn nhu ôm Mao Cầu vào lòng, dựa theo kích cỡ mà phán đoán chắc chỉ mới được vài tháng tuổi.
Màu lông trắng muốt mềm mịn, tai dài phấn hồng xinh xắn, thân thể tròn trịa khoẻ mạnh, để nuôi được Mao Cầu như vậy hẳn bát gia đã tốn không ít công phu.
A Phỉ xấu hổ cười trừ hai tiếng, nhanh tay cầm quạt giúp chủ tử quạt mát: “Ngài đừng tức giận mà, nô tỳ chưa từng nuôi qua thỏ làm sao biết được phải để nó ở chỗ thoáng mát.
Mà cũng phải trách Mao Cầu, nô tỳ bỏ nó vào tay áo có hai canh giờ, làm được chút việc vặt đã lăn đùng ra xỉu hại nô tỳ lo lắng muốn chết.”
“Ngươi mang Mao Cầu chạy tới chạy lui nó