Nguyên lai lão bát đã cầu xin phụ hoàng ban hôn, Phó Tuyệt Ca đã gả vào Triết Thân vương phủ, mọi thứ không còn giống kiếp trước nữa, nàng đã triệt để mất đi nữ nhân mà mình yêu nhất.
Mông lung giữa thực tại và mộng cảnh khiến Đông Phương Tầm Liên rơi vào hố đen sâu thẳm, xung quanh chỉ còn những bóng người lượn lờ, tiếng cười nói tiếng pháo nổ như đao kiếm chém nát tâm can.
Phó Tuyệt Ca hài lòng nhếch môi cười, hóa ra cảm giác đau đớn do mộng cảnh mang đến so với thực tại chân thật không kém.
Đã như vậy nàng cũng nên tặng tứ nhân tra một phần đại lễ, coi như cảm tạ đối phương đã đến dự lễ thành hôn của nàng và bát gia.
Không chút do dự vén lên hồng cân xoay người hôn lên môi bát gia, đối phương trước kinh ngạc sau liền nhanh chóng đáp lại nàng, ở trên phiến môi mềm ra sức triền miên quấn quít.
Khách nhân càng cười vui vẻ hơn, trêu chọc tân nương không kiềm chế được muốn cùng phu quân thân mật, hành động này nhìn có vẻ quá phận to gan nhưng phu thê tân hôn khó tránh khỏi tình ý nồng nàn mà phạm phải sai lầm.
Hai mắt Đông Phương Tầm Liên kịch liệt co rút, ngồi sụp xuống thống khổ ôm đầu gào lớn, tiếng hét xuyên thủng trời xanh chấn động cả kết giới bên ngoài mộng cảnh.
Phó Tuyệt Ca sợ hãi mộng cảnh sẽ vỡ, hoảng loạn ôm chầm lấy bát gia nhưng lại vụt chân ngã xuống, không gian xung quanh đều đồng loạt vỡ tan nát.
Lần này thật sự xong rồi!!
Chẳng biết đã ngất liệm đi lúc nào, tỉnh lại thì thấy bản thân nằm trên giường ấm nệm êm, trước mắt là trần giường treo kín những dải lụa đỏ.
Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, căn phòng bài trí không khác gì tân phòng, ở nơi nào có chỗ trống đều được dán chữ hỉ.
Phó Tuyệt Ca mơ hồ ngồi dậy, hóa ra mộng cảnh không vỡ mà là đang chuyển sang mộng cảnh khác, xem ra lần này là đến lượt Phó Yên Ca.
Phó Tuyệt Ca nhìn xung quanh không thấy ai đành phải ra ngoài tìm thử, bên ngoài cũng không khác trong phòng, một mảng trống trải thê lương kéo dài không dứt.
Rốt cuộc Phó Yên Ca đang mộng thấy cái gì?
Mang theo một bụng nghi hoặc đi lang thang trong hậu viện, quả nhiên tìm được một nơi miễn cưỡng xem là náo nhiệt, cung nữ gác đêm không ngừng to nhỏ bàn luận chuyện gì đấy.
Phó Tuyệt Ca thử bước đến chỗ đó xem thử, ngay lập tức bị cung nữ quát một tiếng ngăn cản, trên mặt bọn họ giấu không được tia hoảng hốt.
“N-Ngươi sao lại ở đây? Ngươi muốn làm gì? Lệnh ái nhà ta mới thực sự là chính phi, ngươi tốt nhất đừng cố câu dẫn bát gia nữa, ngài sẽ không thích loại quân quý ti tiện như ngươi!”
Phó Tuyệt Ca lờ mờ nhận ra đây là đâu, hóa ra giấc mộng của Phó Yên Ca là đêm ả và bát gia thành hôn.
Như vậy càng tốt, Phó Yên Ca chờ đợi ngày này bao nhiêu năm, hôm nay cho ả biết ai mới thật sự là nữ nhân bát gia yêu nhất.
Cách một cánh cửa không biết tình hình bên trong, đám cung nữ léo nhéo liên tục đòi đuổi nàng đi không còn cách nào đành phải quỳ sụp xuống bưng mặt khóc lóc thảm thiết.
“Bát lang! Bát lang ngài không cần Tuyệt Ca nữa sao? Bát lang ngài trả lời ta, ngài thật sự không còn yêu ta nữa sao?”
Chưa đến một phân cửa phòng lập tức bị đạp văng ra, cung nữ nhất thời bị dọa sợ đồng loạt quỳ xuống sàn, không hiểu bát gia sao lại đột nhiên xông ra ngoài.
Đông Phương Tầm Tuyết một thân hỷ phục chỉnh tề hoảng hốt xem thử người đến có thật sự là tiểu ngốc hay không, đến khi nhìn thấy người bản thân yêu nhất nước mắt lưng tròng liền không thể kìm chế đem nàng ôm chặt vào lòng.
Thời khắc bước vào tân phòng nhận ra người trên giường không phải Phó Tuyệt Ca, tâm nàng vỡ tung thành trăm ngàn mảnh, hận không thể bắt tiểu ngốc mặc giá y về phủ động phòng hoa chúc.
Giữa lúc cho rằng tất cả đều đã kết thúc thì nghe được tiếng nức nở than oán ngoài cửa, Đông Phương Tầm Tuyết không nghĩ gì liền xông ra ngoài, bỏ mặc Phó Yên Ca vẫn chưa được tháo xuống hỉ cân.
Mặc kệ phụ hoàng chốc nữa sẽ trách tội nàng, lúc này nàng chỉ muốn ở cạnh tiểu ngốc bất ly bất khai.
“Bát lang ngài thành thân rồi...!ngài không cần Tuyệt Ca rồi...” Phó Tuyệt Ca lời nghẹn chặt ở cổ họng, yếu ớt nấc lên hai tiếng: “Ta không cầu danh phận, không cầu vinh hoa, cũng không cầu người khác chấp nhận.
Ta đời này chỉ muốn ở bên cạnh ngài, làm một thị thiếp thông phòng, à không làm một nha hoàn cũng được, ta thật sự rất thích ngài a bát lang!”
“Tiểu ngốc nghếch, ta sao có thể để nàng làm nha hoàn chứ?” Đông Phương Tầm Tuyết liều mạng ghì chặt cánh tay, vùi đầu vào hõm cổ trắng trẻo hít một hơi hương thơm thiếu nữ tươi mát: “Người không phải ta muốn lấy, ta là thân bất do kỉ nhưng vì nàng ta sẵn sàng bất chấp tất cả.
Cùng lắm thì bị phụ hoàng mắng vài câu, cùng lắm chúng ta làm một đôi phu phụ nông điền, ta đời này không bao giờ buông tay nàng.”
Phó Tuyệt Ca không biết tại sao lại khóc, nàng thật sự vì những lời này làm cho cảm động, dù là mộng hay thực người yêu nàng nhất chỉ một mình bát gia.
Kiếp trước lang quân đã chịu bao nhiêu đêm cô đơn chờ đợi nàng? Bao nhiêu đêm thống khổ một mình giấu nước mắt trong bóng tối?
“Ta đi cùng ngài, hải giác thiên nhai, đến đâu cũng được.”
Cung nữ sợ đến thất hồn lạc phách vội chen ngang vào câu chuyện: “Bát gia ngài làm như vậy lệnh ái nhà ta phải sống làm sao? Nàng sau này còn mặt mũi gì để nhìn người nữa?”
Đông Phương Tầm Tuyết không buồn để tâm đến những lời cung nữ lải nhải, trong đầu chỉ nghĩ phải giữ chặt tiểu ngốc tuyệt đối không để nàng rời xa bản thân lần nữa.
Phó Tuyệt Ca tâm tình đều đặt trên người bát gia cũng không nghe cung nữ nói gì, chìm đắm trong mật ngọt của tình ái.
Kẻ xui xẻo đã xuất hiện, Phó Yên Ca một bộ dạng bất khả tư nghị chăm chăm nhìn hai người quấn quít một chỗ, không biết từ lúc nào nước mắt đã rửa trôi lớp trang dung tinh xảo trên mặt.
Từng bước lảo đảo đến trước mặt bát gia, cánh tay vươn ra vừa chạm vào vai liền bị đối phương lạnh lùng hất đi, trong đôi mắt phượng tinh xảo căn bản chỉ có chán ghét.
“Quan gia ngài có biết bản thân đang làm gì không?” Phó Yên Ca thống khổ chỉ tay vào Phó Tuyệt Ca đang xen vào giữa tình cảm của hai người: “Ả chỉ là thứ nữ, thân phận ti tiện ngay cả một tiện nô rửa chân cũng không bằng, vì cái gì mà ngài cứ mãi chấp mê bất ngộ? Thần thiếp mới là nương tử của ngài, là người được ngài dùng tam thư lục lễ nghênh đón vào Thân vương phủ, tại sao ngài lại chà đạp thần thiếp như vậy?”
“Ta đối ngươi không tốt vậy thì hòa ly đi, chúng ta đường ai nấy đi sau này không liên quan đến nhau nữa.”
“Hòa ly? Dựa vào cái gì chứ!? Ta mới là đích nương tử của ngài, ả chẳng qua chỉ là tiện nhân chỉ biết câu dẫn tước quý, ngài đừng để vẻ ngoài đáng thương của ả dụ dỗ.
Phụ hoàng mẫu hậu đều nói thần thiếp mới là người thích hợp với ngài nhất, ngài hưu ta rồi hoàng vị sẽ lập tức rơi vào tay tứ gia, ngài thật sự cam tâm sao?”
“Hoàng vị là cái thá gì chứ? Chẳng qua chỉ là một cái tọa ỷ chất đầy gánh nặng, chẳng thà ta cùng người mình thích cả đời tương thủ tương ái.” Đông Phương Tầm Tuyết trên mặt không chứa đựng một tia cảm xúc, đối với Phó Yên Ca chẳng qua chỉ là phụ mẫu chi lệnh chẳng có chút tình ý nào: “Hòa ly đi, ta không muốn sống cả đời vô vị như