Sinh thần Phó Tuyệt Ca rơi vào tiết đại tuyết giữa lúc trời rét lạnh căm căm, ngoài sân tuyết bay vần vũ đóng cao ba bốn lớp.
Luân ỷ lại không thể di chuyển được trên mặt đường đầy tuyết nên trời chưa sáng Phó Tuyệt Ca đã sai hạ nhân quét dọn một lối đi đủ rộng cho luân ỷ vượt qua.
Những năm trước sinh thần luôn được Phó Tuyệt Ca tổ chức long trọng, cốt là để giữ gìn thể diện cho Triết Thân vương phủ, sau mới thị uy với người của chính phòng.
Bất quá năm nay nàng lại chọn cách tổ chức đơn giản cùng với nương thân và A Xán bầu bạn, bầu không khí cũng tự nhiên chùn xuống ít nhiều.
Phó Tuyệt Ca không hề cho đây là vấn đề, bản thân nàng vốn không ham thích náo nhiệt, càng ít người càng đỡ vướng phải mấy chuyện phiền toái.
Hai ngày trước người của Tôn vương phủ và Nghĩa vương phủ đã đến gửi lễ vật, hai người vốn thân thiết với bát gia nhất dĩ nhiên không thể quên được chuyện này.
Sau đó người của tam công chúa cũng tặng cho nàng một cây huyết san hô đặc biệt trân quý, nàng chỉ dám nhìn một cái rồi cất kĩ trong phòng sợ bản thân không cẩn thận sẽ làm hỏng vật quý.
Vài vị vương tôn quý tộc nhân cơ hội này gửi lễ vật đến lấy lòng, Phó Tuyệt Ca nhận xong thì gửi lại quà đáp lễ, bát gia đang lúc cần dùng người nàng cũng không thể quá cảnh giác.
Lễ vật sớm đã chất cao thành núi nhưng người gửi lễ vật vẫn nườm nượp kéo đến Khang Ninh Công Phủ.
Phó Tuyệt Ca không tiện xuất đầu lộ diện nên bảo A Xán và A Lệ tiếp đón bọn họ, cũng tránh người khác nói nàng mượn thế bát gia lôi kéo quan quyến.
Nhưng đây không phải chuyện Phó Tuyệt Ca để tâm nhất.
Hồi hộp chờ mong ngày đêm cuối cùng cũng chờ được lễ vật sinh thần từ Cao Ly chuyển đến, Phó Tuyệt Ca mừng rỡ ôm chặt trong lòng không nỡ mở ra xem.
Mãi đến sáng hôm nay nhịn không được tò mò mới mở hạp xem thử, hai người A Xán và A Phỉ cùng lúc cúi đầu nhìn vào, hiếu kì không biết bát gia sẽ tặng chủ tử thứ gì.
Là một cành cúc màu lam.
Nhìn thấy cành cúc thuý lam đơn điệu nằm trong điền hạp, A Xán đầy mặt thất vọng bĩu môi: “Bát gia sao lại keo kiệt như vậy chứ? Sinh thần mỗi năm chỉ có một lần chẳng lẽ không thể tặng thứ có giá trị hơn?”
Phó Tuyệt Ca thần tình phức tạp, từ từ nhấc cành cúc lên xem, đến khi nhìn rõ cành cúc này được chế tác bằng thứ gì liền sợ đến hồn phi phách lạc.
A Phỉ từng hầu hạ trong cung, nhìn một cái đã thấy ngờ ngờ đến khi chủ tử nương nương nhấc lên lại càng khẳng định suy đoán của bản thân là đúng.
“Hồi cố sinh bích sắc, động diêu dương phiếu thanh.
Kim ngọc ung dung, xảo thúy hoa quý…” Phó Tuyệt Ca khoé môi kịch liệt rút trừu, cành cúc trong tay không khác gì than nóng: “B-Bát gia ngài cư nhiên đem thứ trân quý như vậy tặng cho ta?”
“Cái gì bích sắc? Xảo thuý?”
Sực nhớ đến một thứ, đến lượt A Xán khiếp đảm bưng chặt miệng: “Là trang sức điểm thuý?”
Phó Tuyệt Ca bối rối đặt lại cành cúc vào hạp, lòng bàn tay vẫn cảm giác được sự mềm mại của lông chim phỉ thuý: “Thứ này chỉ chủ tử trong cung mới được dùng ta thật sự không nhận nổi, ngươi bảo người đưa thư đem thứ này trả lại đi.”
“Chuyện này không hay lắm đâu.” A Phỉ nuốt khan một ngụm nước bọt, hai mắt lấp lánh ánh sáng: “Vật này bát gia có ý muốn tặng, người khác cũng không có tư cách bàn luận đúng sai, hay là chủ tử nương nương cứ giữ lấy đi.”
“Vậy thì càng không tốt, vạn nhất để người khác biết được há chẳng phải cho bọn họ có cớ nói ta đắc sủng sinh kiêu quên mất thân phận sao?” Phó Tuyệt Ca mặc dù rất thích cành cúc này nhưng lại e ngại quá nhiều chuyện, đành phải đem điền hạp giao lại cho A Phỉ: “Ngươi mang đi đi.”
“Lệnh ái ngài nỡ sao?” A Xán tiếc nuối chìm chằm chằm điền hạp trên tay A Phỉ: “Cành cúc này nhìn qua không phải thứ dễ kiếm, bát gia hẳn đã mất không ít công phu, ngài không cài lên tóc cũng nên giữ lấy bên người chứ?”
Đương lúc phân vân không biết phải xử lý cành cúc này thế nào thì A Lệ đúng lúc xuất hiện, trên tay cầm một mảnh giấy nhỏ, mười phần hết chín là thư của bát gia.
“Chủ tử nương nương an hảo, có thư từ Cao Ly.”
Phó Tuyệt Ca lập tức đứng dậy đón lấy lá thư từ tay A Lệ, khẩn trương mở ra xem nội dung bên trong.
Dựa vào nét bút mà phán đoán đây xác thực là chữ viết của bát gia, nét chữ cũng không còn nghiêng ngả như trước, thân thể hẳn đã tốt lên nhiều rồi.
Nương tử an hảo? Vi phu vẫn tốt, cũng đã nghe qua chuyện của tứ hoàng tỷ và Phó Yên Ca, lần này khổ cho nương tử rồi.
Trước mắt Cao Ly đã bình ổn, năm sau vi phu sẽ thu xếp hồi kinh, nương tử đừng quá mong nhớ.
Không thể dự sinh thần của nương tử là vi phu thất trách, chỉ mong vật nhỏ kia đổi được nụ cười nương tử.
Đừng cự tuyệt, đây là thành ý của vi phu, nương tử bảo trọng thân thể chúng ta hẹn ngày tái ngộ.
A Xán tò mò không biết trong thư viết gì mà lệnh ái xem xong thì đỏ bừng hai má, nhịn không được lặng lẽ kiễng chân đảo mắt xem trộm nhưng mới được hai dòng đã kích động hét to.
“Ây u, bát gia gọi ngài là nương tử sao?”
A Phỉ và A Lệ ham vui chồm người qua xem trộm thư, so với A Xán còn phô trương hơn, không ngừng đập tay la hét giống như vừa trộm được trăm cân hoàng kim.
“Không được rồi! Không được rồi! Ngọt quá, nô tỳ ăn không tiêu nha!”
“Nương tử nha, ây da! Bát gia sao có thể gọi như vậy chứ? Đúng là ngọt chết mất!”
Phó Tuyệt Ca bị các nàng trêu chọc đến đỏ bừng mặt mũi, vội vàng gấp thư nhét vào tay áo, thẹn quá hoá giận trừng mắt mắng: “Hồ đồ, xem các ngươi ăn nói kìa, thật không có chút phép tắc nào.”
“Phép tắc là cái gì chứ?” A Lệ hai tay ôm má phấn khích lắc lư qua lại: “Tiếng nương tử cũng gọi rồi chỉ còn thiếu tam thư lục lễ mà thôi, phép tắc có hay không không quan trọng nha!”
“C-Các ngươi… hồ nháo!”
A Xán bị bộ dạng ngượng ngùng của tam lệnh ái chọc cười khanh khách, một bên xua tay ngăn cản trò đùa của A Lệ và A Phỉ, một bên quỳ xuống hành đại lễ.
“Nô tỳ bái kiến bát vương phi nương nương!”
A Lệ và A Phỉ còn cho rằng A Xán không thích đùa, vốn đang tính ngừng ai ngờ đối phương lại chơi lớn đến vậy, các nàng cũng không nể nang trực tiếp quỳ xuống làm theo nàng.
“Nô tỳ bái kiến bát vương phi nương nương!!”
Hai người cố ý cất giọng cao vút khiến hạ nhân bên ngoài nghe thấy hiếu kì nhìn vào, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Các ngươi mau đứng lên!” Phó Tuyệt Ca vừa xấu hổ vừa tức giận cố kéo ba người từ trên sàn đứng dậy: “Mau im miệng! Ta không chuẩn các ngươi nói lung tung!”
“Làm cái gì mới sáng sớm đã náo nhiệt như vậy?”
Phó Tuyệt Ca kinh ngạc nhìn ra sau lưng, trông thấy nương thân tiến vào lại càng xấu hổ, vội bỏ ba người chạy qua giúp nương thân đẩy luân ỷ.
“K-Không có gì đâu, A Xán bọn họ chỉ đang đùa thôi.”
“Đùa? Từ đằng xa ta đã nghe bọn họ gọi ngươi là bát vương phi rồi.” Lưu thị không phải hài đồng ba tuổi mà Phó Tuyệt Ca muốn dùng hai ba câu là có thể dỗ dành: “Có phải bát gia bàn đến chuyện hôn sự rồi không?”
“Cũng không phải, chỉ là…”
Không đợi Phó Tuyệt Ca kịp nói hết câu, A Xán đã vui mừng chạy đến báo tin tốt cho tứ nương tử: “Tứ nương tử ngài không biết đâu, bát gia vì sinh thần của lệnh ái mà cho thợ làm một cành cúc điểm thuý cực kì tinh xảo.
Cành cúc màu thuý lam đặt dưới nắng toả ánh sáng lấp lánh rực rỡ, xinh đẹp chói mắt, là thượng phẩm trong thượng phẩm a!”
A Phỉ lập tức mang điền hạp mở ra cho tứ nương tử chiêm ngưỡng cành cúc điểm thuý độc nhất vô nhị.
Lưu thị là lần đầu nhìn thấy trang sức điểm thuý, rất nhanh bị cành cúc tinh xảo lấp lánh thu hút, run run đưa ngón tay chạm thử vào lông chim phỉ thuý khảm trên khung bạc.
“Đ-Đây thật sự là trang sức điểm thúy mà các chủ tử trong cung thường dùng sao?”
“Không sai, đây thật sự là trang sức điểm thúy, so với mấy món mà các chủ tử trong cung hay dùng thì thứ này quý giá và tinh xảo hơn nhiều.”
Lưu thị không dám tin vào mắt mình, quan sát cành cúc điểm thúy lâu đến nổi mắt nhìn gì cũng thấy màu xanh, nàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao nữ nhân trong thiên hạ đều muốn vào Tử Cấm Thành làm phi tử.
Trang sức thôi đã đẹp đẽ rực rỡ như thế, vậy y phục, cơm nước, phòng ốc há chẳng phải đều khảm vàng hết hay sao?
Phó Tuyệt Ca nhìn dáng vẻ mê muội của nương thân có chút không đành lòng, đều do nàng không có tiền đồ lại không biết phấn đấu, đổi lại là Đại nương tử hẳn đã quen với việc năm ngày mười bữa nhìn thấy trang sức điểm thúy.
Chí ít kiếp này nàng còn cơ hội để hối hận, nương thân ở bên cạnh không lo không thể phụng dưỡng báo hiếu.
“Nương thân nếu thích món trang sức này nhi nữ tặng lại cho ngài.”
“Hồ đồ!” Lưu thị lấy lại bình tĩnh liền quở trách Phó Tuyệt Ca: “Đây là lễ vật sinh thần bát gia tặng cho ngươi, chưa bàn đến giá trị của nó nhưng tấm lòng bát gia dành cho ngươi đã vô cùng trân quý, ai cũng không được phép tặng có biết không?”
“Ách, nhi nữ biết rồi.” Phó Tuyệt Ca liếc nhìn cành cúc trong điền hạp lần nữa, cuối cùng cũng