Quả nhiên hành động này thu hút ba người đang tán gẫu bên trong, nhị gia đối mặt về phía cửa nên nhìn thấy nàng đầu tiên.
“Hửm? Ngươi đến rồi?”
“Ai vậy?” Lục gia hiếu kì nhìn ra sau lưng, thấy tiểu vũ cơ đứng trước cửa liền nhíu mày: “Vũ cơ không ở trong Ngự Vũ Phòng lại đến đây làm gì?”
“A?” Phó Tuyệt Ca kinh ngạc chỉ vào mặt mình: “Lục gia ngài quên ta rồi sao?”
Lục hoàng tước chưa trả lời Đông Phương Tầm Tuyết đã xoay người lại, nhìn Phó Tuyệt Ca từ trên xuống dưới: “Đúng là vũ cơ của Ngự Vũ Phòng, nói đi, ngươi tìm bản vương có chuyện gì?”
Nháy mắt cảm thấy trời đất đều đang sụp đổ, Phó Tuyệt Ca không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao bát gia lại có thể quên mất nàng chứ? Rõ ràng các nàng vẫn qua lại thư từ thường xuyên, bát gia còn nói hồi kinh sẽ thú nàng, sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Nàng đã mong đợi rất nhiều, hy vọng rất nhiều, nhưng kết quả lại khiến nàng đau thắt tâm can.
Phó Tuyệt Ca giống như đứa trẻ không ngừng bưng mặt khóc, nàng không biết phải làm thế nào, không biết nên đối diện bát gia ra sao, lúc này chỉ muốn khóc thật to giải toả u uất suốt ngần ấy năm.
“Ây u! Khóc rồi! Chuyện này không liên quan đến ta đâu!”
Nói xong lục gia liền túm lấy nhị gia chạy khỏi thư phòng, rõ ràng vừa nãy còn hăng hái cùng hoàng muội trêu chọc Phó Tuyệt Ca nhưng giờ thấy nàng khóc liền chột dạ bỏ trốn trước.
Đông Phương Tầm Tuyết ngay lập tức bị doạ sợ vội vội vàng vàng đem tiểu ngốc kéo vào lòng: “Ta sai rồi! Ta biết sai rồi, nàng đừng khóc nữa! Ta không nên trêu chọc nàng, ta chỉ nghĩ khiến nàng kinh ngạc một chút không nghĩ lại doạ nàng sợ đến như vậy.”
“Ngài ngốc sao? Chuyện này cũng đùa được sao?” Phó Tuyệt Ca điên cuồng đấm đá lên người Đông Phương Tầm Tuyết, thất thanh há miệng khóc: “Ngài có biết ta sợ thế nào không? Ngài có biết ta chờ đợi ngài mệt mỏi thế nào không? Tại sao lại đùa như vậy? Ta sao lại đối xử với ta như vậy!?”
Đông Phương Tầm Tuyết không nói không phải không muốn mà là không dám nói, nàng đã lựa chọn Thái tử vị mà bỏ lại tiểu ngốc một mình ở Đại Minh, tất cả đều là lỗi của nàng.
Cô nương nhỏ bé này dưới sự tàn nhẫn của lòng người mà từ từ trưởng thành, tự học cách chống đỡ bi thương, liều mình giữ trọn một mảnh si tâm.
Đều là lỗi của nàng.
“Tiểu ngốc, ta sai rồi, nàng đừng khóc…”
Phó Tuyệt Ca khóc đến ướt đẫm ngực áo của bát gia, ngước đôi mắt hoen đỏ nổi một ít tơ máu rồi tiếp tục gục đầu vào ngực nàng khóc nấc lên.
Chờ đợi quá lâu rồi, nàng không thể chịu đựng thêm một lần chia cách nào nữa, lúc này đây chỉ muốn giữ chặt lấy quân dữ quân giai lão.
Đông Phương Tầm Tuyết dỗ mãi tiểu ngốc vẫn không ngừng khóc, quyết định một phát đem nàng ôm về trường kỉ, người ta đều nói phu thê đầu giường cãi cuối giường hoà không phải sao?
Phó Tuyệt Ca không phản đối, vòng tay qua cổ bát gia tiếp tục làm con chim nhỏ rúc vào hõm vai thút thít mấy tiếng.
Nàng mặc kệ, miễn sao giữ được bát gia ở lại, nàng có khóc mù hai mắt cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng bát gia có ra sao cũng không nỡ để nàng khóc đến mù, cẩn thận điều chỉnh tư thế để nàng ngồi lên đùi bản thân, hai cánh tay đồng thời vắt ra sau lưng làm điểm tựa.
“Vẫn chưa khóc xong sao?” Ôn nhu tri kỉ rút khăn tay giúp Phó Tuyệt Ca lau đi nước mắt trên mặt, nàng nhận ra đây chính là khăn tay nàng tặng bát gia lúc ngài ở Cao Ly: “Cô nương khóc nhiều sẽ không xinh đẹp nữa đâu, ngoan, chúng ta đã lâu không gặp đừng dùng nước mắt chào hỏi như vậy.”
“Không phải do ngài doạ ta? Đi lâu như vậy trở về không báo một tiếng còn cùng nhị gia lục gia bọn họ đùa giỡn ta, thấy ta khóc ngài mới vui lòng sao?”
Nghĩ đến chuyện ban nãy Phó Tuyệt Ca vừa xấu hổ vừa tủi thân, nàng đúng là ngốc nghếch mới bị mấy lời của bát gia doạ đến khóc lóc, để người khác biết được không cười nhạo mới là lạ.
“Nàng rất nhớ ta, đúng không?”
Ngọc diện thoáng chốc phiếm hồng: “Không, một chút cũng…”
Còn chưa kịp nói xong chữ cuối thì môi đã bị người bên trên hung hăng hôn xuống, mắt chẳng thèm nhắm lại, đầy mặt đắc ý nhìn nàng nghệch mặt ra không hiểu chuyện gì.
“N-Ngài… ngài…”
“Sao nào? Không nhớ ta chút nào sao?”
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, cậy mạnh chắc nịch gật đầu: “Khô…ưm!”
Một nụ hôn rơi xuống, lần này còn cố ý mút m.ạnh môi nàng một cái, gương mạnh thanh tú áp sát đến gần lộ rõ vẻ bất mãn: “Thật sự không nhớ?”
Hé môi định nói thì bát gia lại kề mặt gần hơn chút nữa, chỉ cần nàng nói không môi sẽ lần nữa bị hôn.
Phó Tuyệt Ca bị động nảy sinh cảm giác sợ sệt, nhưng qua đi một lúc thì cảm thấy bát gia hôn nàng cũng không phải chuyện gì xấu, trong lòng còn nảy sinh nho nhỏ hy vọng muốn được hôn thêm.
“Không nhớ!”
Dứt câu liền chồm lên bắt lấy hai má bát gia, phấn khích ép đối phương vào một nụ hôn.
Lần này thì đến lượt Đông Phương Tầm Tuyết bị động, kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn Phó Tuyệt Ca đang ra sức liếm tới liếm lui trên môi nàng.
Nhưng rất nhanh cảm xúc khẩn trương thay bằng bất lực, hôn môi không phải như vậy, đây rõ ràng là ‘khuyển tử’ đang phấn khích khi gặp lại chủ nhân mà.
Nhanh chóng thoát ly khỏi nụ hôn vụng về của Phó Tuyệt Ca đồng thời vòng cánh tay ra sau gáy ép đối phương vào một nụ hôn khác.
Mơ hồ phát hiện nụ hôn ban nãy của mình không đáp ứng được yêu cầu của bát gia, Phó Tuyệt Ca trong lòng hổ thẹn ngoan ngoãn phối hợp đáp lại nàng.
Cái này cũng không thể trách nàng, trước đây khi bát gia còn ở Đại Minh các nàng không hay thường hôn môi, sau lại xa cách nhiều năm làm gì có ai cùng nàng ‘luyện tập’ chứ?
Đem tất cả nhung nhớ, luyến tiếc, kì vọng đều đặt hết vào hơi ấm đôi môi, muốn người hiểu rõ mỗi đêm dài tĩnh mịch thứ bầu bạn cùng chỉ là màn đêm dài thê lương.
Muốn người hiểu rõ mỗi sáng thức dậy, bên giường chỉ là chăn đơn gối chiếc, hơi thở nồng ấm đêm qua đã bị gió lạnh xua tan cả rồi.
Tình yêu của nàng như hoa cúc nở trong đêm sương không người nhìn ngắm, thân thì lạnh buốt nhưng hồn vẫn ấm áp trong sạch như thuở ban đầu.
Đông Phương Tầm Tuyết thật dịu dàng thật từ tốn đặt lên môi Phó Tuyệt Ca hương vị ngon ngọt, bản thân lại không ngừng chiếm đi vị ngọt từ nàng, phảng phất trên chóp mũi là hương thơm khiến lòng an tĩnh.
Khoảnh khắc này không còn thứ gì quan trọng hơn người trước mặt, tình nồng đậm người tương tư, nhân gian ba ngàn chẳng bằng một ý cười trong đáy mắt.
Người trở về tình vẫn vậy, hồng nhan một thoáng chỉ thấy hồng y nàng nhuộm đỏ chân trời.
Hai bàn tay run run chạm lên chân mày tình lang, khoé môi bất tri bất giác nhếch lên, hạnh phúc đột ngột tràn đến đánh rơi một giọt nước mắt: “Ngài về rồi, ngài rốt cuộc cũng về rồi…”
Ôn nhu như thuỷ đem nàng ôm ghì vào trong lồng ngực, bàn tay đỡ sau búi tóc cầu kì, ở trên đỉnh đầu đặt một nụ hôn.
Dịu dàng an ủi, tình ý đậm sâu, đời này có nàng không gì hối tiếc.
Vuốt đi nước mắt trên mặt tiểu ngốc, chậm rãi nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng.
“Ta ở đây, không đi nữa.”
Phó Tuyệt Ca nén tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, vùi mặt vào ngực bát gia, mười ngón tay cố níu tay áo đến trắng bệch: “Ngài hứa với ta, mau hứa với ta.”
“Hảo, ta hứa với nàng.” Đông Phương Tầm Tuyết duỗi ngón tay đỡ dưới cằm tiểu ngốc ép nàng nhìn thẳng vào mắt mình: “Tin tưởng ta, lần này trở về ta sẽ không rời xa nàng, cùng nàng bái đường thành thân, phu thê nhất thể vinh nhục đồng cam.”
Nghẹn ngào gật đầu hai cái thay cho câu trả lời, bàn tay đặt trên tay áo từ từ trượt xuống nắm lấy bàn tay bát lang: “Ngài về lúc nào sao không nói ta một tiếng? Trên đường về có gặp chuyện gì hay không? Chẳng phải nói quá năm mới về hay sao?”
“Ta muốn nàng kinh hỉ nên không cho hạ nhân báo tin, nhiều năm không gặp ta cũng muốn tìm cơ hội thích hợp để gặp nàng.
Ban đầu ta nghĩ đầu năm sau mới xong việc, nhưng vì muốn gặp nàng nên đã cố gắng xử lý xong trước lễ cập kê.
Nàng xem ta vì nàng liên tục bốn năm ngày không nghỉ chạy vội về kinh có phải nên thưởng gì cho ta không?”
Phó Tuyệt Ca không keo kiệt chồm lên hôn môi bát gia một cái, mặt nhỏ ửng hồng thẹn thùng đáp: “Được rồi chứ?”
Đông Phương Tầm Tuyết bật cười thành tiếng, tay đỡ dưới eo nàng đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, ánh mắt từ đối diện chuyển dần xuống đến vị trí đặt tay.
Da thịt trắng tuyết trầ.n tr.ụi bị bàn tay to lớn không ngừng sờ mó, hai chân trắng trẻo vòng qua thắt lưng đem khoảng cách giữa hai người