Phó Tuyệt Ca kiên nhẫn ngồi trên ghế đẩu chờ màn thầu gạch cua được hấp chính, trong lúc buồn chán tiện tay nhón một miếng hạnh hoa tô cho vào miệng.
Nha hoàn bước vào trù phòng nhìn thấy đều kính cẩn hướng nàng hành lễ không dám có nửa điểm sơ suất.
Thương hải tang điền, ngày trước hạ nhân trong phủ có bao nhiêu khinh miệt mẫu tử nàng bây giờ nhìn thấy thì chạy đến xum xoe nịnh nọt.
Phó Tuyệt Ca biết rõ lòng người bạc bẽo, sống trên đời đều là vì lợi ích bản thân, nàng cũng lười đi vạch trần bọn họ.
Khói bốc lên dày đặc cùng lúc nước sôi sùng sục trào ra khỏi lồng hấp, Phó Tuyệt Ca nhanh nhẹn mở nắp lồng ra, hương thơm ngào ngạt của màn thầu bao trùm khắp trù phòng.
Dùng kẹp gỗ gắp màn thầu ra dĩa, nàng không nghĩ thân thích đến đông như vậy nên chỉ kịp làm mười cái, nếu thiếu thì lấy điểm tâm ngọt bù vào.
Giao hai dĩa màn thầu cho A Phỉ, Phó Tuyệt Ca cẩn thận nhắc nhở: "Không được ăn vụng đâu đó!"
A Phỉ ngượng ngùng cười hai tiếng: "Nô tỳ cũng muốn ăn."
"Ngày mai rảnh sẽ làm cho ngươi ăn." Nhấc hai dĩa thức ăn chay còn lại giao cho A Lệ: "Cái này cho người nào muốn ăn chay, nhớ đừng để nhầm đũa của món mặn vào món chay đó."
"Nô tỳ minh bạch."
"Mau đi đi."
Hai người A Phỉ và A Lệ đi rồi Phó Tuyệt Ca mới bưng khay trà nhân sâm ra đại sảnh.
Từ đằng xa nhìn thấy hai người bị nha hoàn của Đại nương tử chặn lại bên ngoài, Phó Tuyệt Ca buồn bực tăng nhanh bước chân đi tới, đầu năm đầu tháng Đại nương tử không thể ngừng tạo nghiệp à?!
"Ta nói không được vào là không được vào!" Cẩm Hoa chó cậy gần nhà lớn tiếng rống vào mặt A Phỉ: "Bên trong có Đại nương tử tiếp các vị thân thích tiền bối rồi không cần lệnh ái nhà các ngươi giả vờ hiếu thuận!"
"Dựa vào cái gì chứ? Chìa khoá quản gia nằm trong tay tứ nương tử nhà ta, nếu không phải trong phủ thiếu người thì còn lâu mới gọi nương tử nhà các ngươi về!"
Cẩm Thu điêu ngoa không kém há to mồm bắn nước miếng: "Buồn cười! Nương tử nhà ta là đích thê, thân phận cao hơn tứ nương tử các ngươi mấy bậc còn dám tranh thượng phong sao? Có phải muốn ăn đòn rồi không?"
Lưu thị đã lâu không bị người ta nhục nhã như vậy, trong lòng vừa tức giận vừa uỷ khuất: "Các ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
"Đại nương tử nhà các ngươi cao quý ở Kí Châu nhưng ở Bắc Kinh này trong Khang Ninh Công phủ này cũng chỉ là một thê tử bị quan gia vứt bỏ.
Bản lệnh ái không quan tâm nương tử các ngươi ở Kí Châu kiêu ngạo ra sao, nhưng đã bước vào Khang Ninh Công phủ thì phải nghe lời chủ mẫu, nghe lời bản lệnh ái."
A Phỉ vui mừng reo lên: "Chủ tử nương nương!?"
Cẩm Hoa Cẩm Thu ở Kí Châu xa xôi vẫn nghe được danh tiếng của vị Phó tam lệnh ái này, ngoài thì linh lung khả ái trong thì tâm cơ quỷ quyệt, một sớm một chiều đã câu mất hồn phách của bát gia.
Là hòn ngọc quý trên tay bát gia không ai dám tuỳ tiện đụng vào, Cẩm Hoa Cẩm Thu khí thế vì vậy cũng giảm bớt vài phần.
Phó Tuyệt Ca đem khay trà đưa cho A Xán, lạnh lẽo chỉ ngón tay vào hai người: "Cút."
"Không được, Đại nương tử có lệnh không cho phép người của tứ phòng vào nội sảnh."
"Xem ra hôm nay bản lệnh ái phải thay Đại nương nương hảo hảo dạy dỗ lại hạ nhân không biết phép tắc."
Sau lưng Phó Tuyệt Ca xuất hiện bốn năm tước quý quân phục chỉnh tề, dáng người cao to vạm vỡ, tựa hồ chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ ép chết bọn họ.
Cẩm Hoa Cẩm Thu sợ sệt co rúm người lại, còn chưa kịp nói nửa chữ đã bị đám người của Cấm Vệ Quân lôi đi.
"Tam lệnh ái tha mạng! Tam lệnh ái tha mạng a!!!"
Phó Tuyệt Ca không buồn liếc nhìn, duỗi chân bước thẳng vào nội sảnh, ba người A Phỉ A Lệ và A Xán cũng nối gót theo sau.
Nhược Phồn đẩy luân ỷ cho tứ nương tử, trong lòng cảm khái một trận, tam lệnh ái càng ngày càng có phong thái Đại nương tử.
Trong nội sảnh không hề hay biết chuyện vừa diễn ra bên ngoài, chỉ có Đại nương tử là hốt hoảng nhìn chằm chằm Lưu thị và Phó tam nha đầu nghênh ngang tiến vào.
Phó Yên Ca ngạc nhiên không kém, lo lắng nhìn qua Đại nương tử nhưng không nhận được câu trả lời.
"Tuyệt Ca có chuẩn bị chút điểm tâm mong các vị tiền bối không chê."
A Xán A Phỉ A Lệ lần lượt bước lên đặt trà sâm, màn thầu và thức ăn chay lên bàn.
Ngũ thẩm trước khi đến Bắc Kinh đã cùng quan gia nhà mình thảo luận nên lấy lòng Phó Yên Ca hay là Phó Tuyệt Ca.
Quan gia lúc đầu kiên định chọn Phó Yên Ca, dù sao đích nương tử vẫn cao quý hơn tiểu nương tử.
Nhưng đến khi hắn cùng đồng liêu nói chuyện thì đổi ý, nói cái gì bát gia không thích đích thê Hoàng thượng chọn mà chỉ thích Phó Tuyệt Ca.
Nàng thật sự có chút không nguyện ý, mãi đến hôm qua cùng với đích thê của huynh trưởng đi xem quẻ mới tâm phục khẩu phục.
Là đích nương tử nhưng không con không cái sau này lấy ai để dựa dẫm?
"Ây u, đã lâu không gặp rồi, tứ nương tử dạo này trong người thế nào? Hai chân có còn đau nhức dữ dội như trước không?"
Từ ngày tiếp quản chìa khoá quản gia Lưu thị không ít lần qua lại với thân thích, đối với ngũ thẩm cũng không phải xa lạ: "Đúng là đã lâu không gặp, ta thân thể rất tốt không có gì đáng ngại.
Còn nhớ lần trước vào hàn thực tiết ngươi dẫn theo nhị công tử đến phủ chơi tiếc là chỉ mới nói được mấy câu thì ngươi đã phải về rồi."
"Ta thật ra còn muốn cùng tứ nương tử tán gẫu thêm vài ngày nhưng mà tiểu công tử thân thể yếu ớt nhiều bệnh chịu không khí hậu ở Bắc Kinh nên phải đem hắn về Kí Châu.
Tới quê nhà rồi mà hùng hài tử vẫn luôn miệng hỏi Tuyệt Ca biểu tỷ đi đâu rồi, nói nhớ cao điểm nàng làm rồi."
"Đúng, đúng, cao điểm Tuyệt Ca làm là ngon nhất, đám nha đầu nhà ta đều nói sau này lớn lên sẽ theo biểu tỷ học làm cao điểm."
Phó Tuyệt Ca như cười như không bưng trản trà sâm đặt trước mặt hai vị thẩm thẩm: "Thẩm thẩm khách khí rồi, hôm nay nhiều người Tuyệt Ca không kịp chuẩn bị cao điểm, ở đây có chút màn thầu gạch cua các ngài dùng lót dạ cũng được."
"Nha đầu ngươi làm món gì cũng ngon hết, đám hài tử nhà ta hôm nay có khẩu phúc rồi." Nhị bá mẫu hoan hoan hỉ hỉ cầm một cái màn thầu chia làm đôi đưa cho hai cô nương nhà mình ăn: "Các ngươi mau cảm ơn biểu tỷ đi."
"Cảm tạ biểu tỷ!"
"Đừng khách khí, biểu muội mau ăn đi."
Phó Yên Ca không thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn thân quyến đều lần lượt dời sự chú ý lên người mẫu tử Phó Tuyệt Ca.
Căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, dựa vào cái gì mà tiện nhân đó luôn được ưu ái hơn nàng?
Đại nương tử nhận thấy tình hình không ổn liền đứng lên nói lớn: "Chỗ ta có nhân sâm hay là..."
"Không cần đâu, tam lệnh ái chuẩn bị cho bọn ta trà sâm rồi, ta nghe nói nhân sâm Cao Ly so với nhân sâm Đại Minh chúng ta bổ dưỡng hơn nhiều." Đại bá mẫu một phát phủi sạch mặt mũi của Đại nương tử, cùng với thân quyến hi hi ha ha cười không thấy hai mắt: "Có khẩu phúc! Chúng ta hôm nay đều có khẩu phúc!"
"Chút thành ý không đáng nhắc đến." Phó Tuyệt Ca liếc nhìn Phó Yên Ca mặt mày xám ngắt không khỏi vui vẻ nói tiếp: "Trong Thư Nhạc Phong còn có một ít, nếu các ngài thích Tuyệt Ca liền bảo hạ nhân gói cho các ngài mang đi."
"Ây u, Tuyệt Ca đúng là hiếu thuận a."
"Nghe nói ngươi học luyện trong Ngự Vũ Phòng? Thật là, vừa xinh đẹp khả ái lại còn giỏi nữ hồng ca vũ sao bát gia có thể không thích được chứ?"
"Các vị trưởng bối chê cười rồi, Tuyệt Ca nào được như vậy chứ."
Ngũ thẩm thân thiết nắm lấy bàn tay tứ nương tử vỗ vỗ mấy cái: "Vẫn là Lưu muội muội biết cách dạy con, Tuyệt Ca ngoan ngoãn hiếu thuận đều là nhờ công ngươi dạy dỗ.
Có thời gian bọn ta lại đến Bắc Kinh, lúc đó phiền ngươi dạy đám nha đầu nhà ta quy tắc."
"Là Tuyệt Ca hiểu chuyện, ta cũng không có dạy nàng