Chớp mắt đã đến lễ cập kê, Phó Tuyệt Ca từ Thân vương phủ quay về vào tối mồng hai.
Giờ mão chính khắc, ngày lành tháng tốt, bầu trời hôm nay cũng đặc biệt thoáng đãng không hề có gợn mây nào.
Khách mời phần lớn đều là thân thích, chưa tới giờ đã ngồi chật hết bàn, nha hoàn chân không chạm đất vội vội vàng vàng dâng lên điểm tâm lót dạ trước khi buổi lễ bắt đầu.
Yên tĩnh ngồi trong khuê phòng để A Lệ trang dung, y phục hoa lệ đoan trang, trang sức phong phú tinh xảo, so với lúc Phó Yên Ca cập kê uy phong hơn nhiều.
Phó Tuyệt Ca hài lòng nhìn chính mình trong gương, dáng dấp tiểu cô nương quả nhiên thuận mắt hơn lúc ở Tứ vương phủ, nàng cũng xem như khổ tận cam lai không uổng công thương thiên cho nàng hồi sinh.
A Xán cẩn dực đặt khay vải xuống bàn trang điểm, trên mặt giấu không được nụ cười: "Lệnh ái ngài hôm nay rất đẹp!"
"Là A Lệ giúp ta điểm trang nên mới xinh đẹp như vậy."
Phó Tuyệt Ca ngửa đầu lên để A Xán giúp nàng đeo vân kiên tám cánh, dưới mỗi cánh hoa đều được kết một viên Đông Hải trân châu nối với chuỗi tua dài màu hồng phấn.
A Phỉ chăm chút đeo hoa tai cho nàng, chỉnh sửa lại búi tóc lần nữa mới cùng A Xán lui xuống tỉ mỉ đánh giá tổng thể.
Lệnh ái vốn đã xinh đẹp, mấy thứ phục sức này chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi!
Lưu thị bận rộn tiếp khách đến sát giờ mới xuất hiện, nhìn nhi nữ chải chuốt trang điểm đẹp đẽ không khỏi vui mừng rơi nước mắt.
Cuối cùng cũng đợi được nhìn thấy nha đầu cập kê, sau này sẽ là xuất giá, sinh nhi dục nữ, nhân sinh viên viên mãn mãn đến hết cuộc đời.
"Nương thân đến rồi?" Phó Tuyệt Ca uyển chuyển bước đến trước mặt nàng hào hứng xoay một vòng: "Ngài thấy nhi nữ hôm nay thế nào? Có đẹp không?"
"Đẹp, đẹp lắm, nhi nữ của nương xinh đẹp nhất." Lưu thị nhích luân ỷ gần nàng thêm chút nữa, đưa tay chỉnh sửa vân kiên có hơi lệch: "Nha đầu trưởng thành rồi, từ hôm nay trở đi ngươi không còn là tiểu cô nương nữa nhất định phải biết giữ chừng mực, không được tùy tiện bướng bỉnh có biết không?"
Mắt thấy nương thân lại sắp càm ràm chuyện cũ, Phó Tuyệt Ca vội vàng đổi chủ đề: "Bát gia đã đến hay chưa?"
"Xem ngươi, nương vừa nhắc ngươi phải biết giữ chừng mực ngươi lại đi hỏi bát gia?" Miệng thì trách móc nhưng Lưu thị vẫn trả lời câu hỏi của nàng: "Hạ nhân đến báo nói là trong triều có việc nên trễ chút bát gia mới đến, ngươi hảo hảo làm lễ xong thì quay về phòng ngồi không được đi lung tung!"
"Hảo ni!"
"Sắp đến giờ rồi mau ra ngoài đi."
Nhược Phồn bước vào giúp tứ nương tử đẩy luân ỷ, Phó Tuyệt Ca sải bước theo sau tiếp đến là ba người A Xán A Phỉ và A Lệ.
Đại điện sớm đã được bài trí hoàn tất, Đại nương tử bệ vệ ngồi ở vị trí chủ mẫu, dùng ánh mắt dò xét xen lẫn thù địch quan sát mẫu tử các nàng bước vào.
Phó Tuyệt Ca vốn không đặt Đại nương tử vào mắt, tùy ý liếc một cái rồi ung dung sải bước đến trước mặt, theo lễ nghiêm mình kính cẩn bái một bái.
"Tuyệt Ca vấn an đại nhân, vấn an Đại nương tử.
Đại nhân, Đại nương tử phúc thọ khang an."
"Không cần gọi đại nhân nữa, ngươi theo Yên Ca gọi ta là phụ thân đi."
Phó Công tước liệu đường tính toán hai bên chính phòng tứ phòng đều phải lấy lòng, dĩ nhiên sẽ không để Phó Tuyệt Ca xa cách mới mình, nói không chừng tiền đồ Phó gia dựa hết vào nha đầu này.
"Tuyệt Ca xuất thân thứ nữ không có tư cách gọi đại nhân là phụ thân, lúc nhỏ cũng vậy lớn lên cũng vậy, đại nhân ngài không cần cưỡng ép chính mình."
"Ngươi là nhi nữ của ta, gọi phụ thân thì có làm sao?" Phó Công tước vừa nhìn qua liền bị Đại nương tử liếc cho cháy mặt, bất đắc dĩ sờ sờ đầu gối nghĩ biện pháp khác: "Nha đầu ngươi cũng lớn rồi tự có chủ kiến, muốn gọi đại nhân hay phụ thân đều được, chỉ cần ngươi nhớ rõ ngươi là người của Phó gia, sống chết vinh nhục đều liên quan đến Phó gia."
Phó Tuyệt Ca vân đạm phong khinh mỉm cười: "Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.
Nhi nữ sau này gả đi không còn là người của Phó gia nữa, vinh nhục của Phó gia sợ là nhi nữ không thể lo được."
"Ngươi nói vậy là có ý gì? Ở đây có bao nhiêu người, ngươi muốn người khác cười nhạo Phó gia không biết dạy con mới dạy ra cái thứ không biết hiếu thuận như ngươi sao?!"
"Nếu đại nhân đã nói thế sau này nhi nữ gả vào gia đình khốn khó ngài sẽ không trơ mắt không quản?"
Quả nhiên lão Công tước không thốt nên lời bất lực xua xua tay: "Làm lễ, lập tức làm lễ!"
Phó Tuyệt Ca thừa biết lão hồ đồ này trong mắt chỉ có tiền tài hư danh nên chẳng buồn quan tâm lời hắn nói, theo an bài của cung nữ mà quỳ xuống nệm vải.
Đại nương tử khí sắc không tốt đứng lên cũng phải có hai nha hoàn tả hữu đứng đỡ, nghe nói trước khi hồi kinh Đại nương tử ở Kí Châu bệnh một trận lớn, các lang trung đến chẩn trị đều nói thái thái bệnh do uất ức tích tụ nhiều năm mà thành.
Nhi nữ chưa lớn đã phải rời khỏi Công tước phủ, thân thích ở quê nhà đều cười nhạo nàng, Phó Yên Ca nha đầu lại không có bản lĩnh để Phó Tuyệt Ca chiếm được tiên phong, vật đổi sao dời đến lượt chính phòng phải nhìn mặt tứ phòng mà sống.
Nghĩ đến nhi tử không đỗ khoa thi cũng không có bản lĩnh dẹp yên giặc dữ ngoài biên cương, ngày ngày vùi vào trà hoa tửu đi.ếm hưởng lạc, chính phòng giờ chỉ như cành khô trước gió đông không còn điểm tựa.
Thân là thiếp thất Lưu thị chỉ có thể ngồi một bên xem nha đầu cập kê, ánh mắt đôi lúc quét qua người Đại nương tử, tia khiếp sợ từng chất đầy trong mắt giờ lại tan biết không sót lại chút nào.
Trước đây Lưu thị luôn xem Đại nương tử là đại quan không cần biết nàng có tội hay không đều tùy thời có thể thẩm vấn luận côn.
Nhưng hiện tại bất đồng, nàng nhi nữ có chỗ dựa là bát gia, bản thân cũng đang là chủ mẫu đương gia, chút khí thế của Đại nương tử chỉ đủ dọa a miêu a cẩu mà thôi.
Đợi Đại nương tử nói xong vài lời nha hoàn lần lượt bưng khay gỗ phủ vải đỏ bước lên, bên trên đặt một cặp vòng, một chiếc kim thoa vừa được chế tác không lâu và hai xấp vải may y phục.
"Ngươi sau lễ cập kê không còn là tiểu nha đầu nữa, sau này cùng với tỷ muội hảo hảo học lễ nghi đợi đến khi xuất giá sẽ không vì thiếu hiểu biết mà làm xấu mặt Công tước phủ."
Đại nương tử đỡ dưới tay áo lấy chiếc kim thoa ướm lên búi tóc Phó Tuyệt Ca, càng nhìn càng không thuận mắt muốn một phát trực tiếp đâm vào.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng thông truyền, bát gia uy vũ hiên ngang bước vào, quan phục chỉnh tề vẫn chưa kịp thay đã chạy đến dự lễ cập kê của Phó Tuyệt Ca.
"Các vị cứ tự nhiên."
Gian tước quý quân quý được chia tách bởi hai tấm bình phong, bên này Phó Tuyệt Ca chỉ thấy được bóng lưng của bát lang, cố nhướn người ngửa đầu xem nhưng vẫn không xem được gì.
Rất nhanh liền bị nương thân phát hiện ném cho nàng một cái liếc mắt, đành phải ngoan ngoãn giả vờ làm tiểu cô nương hiểu chuyện chờ đợi Đại nương tử giúp cài trâm.
Sắc mặt Đại nương tử càng lúc càng khó coi, tùy tiện ghim kim thoa lên búi tóc: "Xong rồi."
Phó Tuyệt Ca để A Xán dìu đứng dậy theo lễ bái Đại nương tử một cái.
"Chỗ này tặng cho ngươi, của hồi môn thứ nữ Công tước phủ nhiều thêm vài kiện tránh ngươi làm xấu mặt Phó gia."
Liếc nhìn cặp vòng và hai xấp vải trên khay, Phó Tuyệt Ca lấy một chiếc vòng rồi nhìn qua A Xán, đối phương hiểu ý rút trên búi tóc một chiếc ngân thoa chạm khắc hình thủy tiên hoa.
"Trạc lễ này Tuyệt Ca xin nhận lấy, nghĩ lại của hồi môn của nhị tỷ tỷ cũng không có bao nhiêu, Đại nương tử ở Kí Châu xa xôi lực bất tòng tâm.
Đích nữ cô nương gả đi không có bao nhiêu của hồi môn sẽ bị người khác cười nhạo mất, ở đây