"Đều trách ta không tốt, không biết kiềm chế khiến nàng mệt mỏi.
Cũng may không có bị thương nghiêm trọng, nữ quan có kê vào đơn bổ dược, uống xong sâm thang thì uống thuốc vào thân thể sẽ thoải mái hơn."
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, nắm lấy tay áo bát lang kéo mạnh hai cái.
Đông Phương Tầm Tuyết phì cười, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Sợ hãi sao? Ta lại nghĩ đây là chuyện tốt.
Đợi ta xử lý xong chuyện đê điều, nàng thì có hỉ, phụ hoàng nương nương sao có thể không đáp ứng hôn sự của chúng ta?"
Chưa đầy một phân Phó Tuyệt Ca đã bật người ngồi dậy, eo đau chân mỏi lập tức ai u kêu lên.
"Nàng đừng ngồi dậy, thân thể vẫn chưa hồi phục đâu." Đông Phương Tầm Tuyết lóng ngóng dìu đỡ Phó Tuyệt Ca nằm xuống giường: "Thành thực mà nói chuyện này ta đã từng nghĩ đến nhưng vì thanh danh của nàng nên mới không dám làm càn.
Hiện tại nương nương không đồng ý để nàng làm đích nương tử, ta chỉ còn hạ sách này có thể thực hiện, một khi nàng có thai nương nương sẽ không còn lý do nào cự tuyệt hôn sự nữa."
Phó Tuyệt Ca sắc mặt ngưng trọng, không biết nghĩ cái gì mà chân mày nhỏ cứ nhíu chặt lại.
Trước mang thai sau thành hôn, đây rõ ràng không phải chuyện một cao môn quý nữ nên làm, chuyện này truyền ra ngoài dù nàng có gả vào vương phủ vẫn không rửa sạch hết nỗi ô nhục của gia tộc.
Ngước mắt nhìn thật kĩ dung nhan quân lang, trong lòng nàng không rõ tư vị, vì cái gì phải khổ sở như vậy chứ?
Bát lang không thuyết phục được Hoàng hậu nương nương, nàng cũng không thể khiến nương nương chấp nhận, nếu nói lỗi lầm thì chính là lỗi lầm của hai người.
Phó Tuyệt Ca không oán trách bát lang, chỉ oán trách bản thân không may mắn được như Phó Yên Ca sinh ra đã được thiên gia chiếu cố ban cho mệnh cách phượng hoàng.
Đều là quân quý như nhau nhưng kẻ thì được xem như trân bảo phủng trong lòng bàn tay, kẻ lại bị xem là rác rưởi tuỳ tiện vứt bên đường.
Nước mắt tích tụ bao nhiêu ngày rốt cuộc không nhịn được mà lã chã rơi như mưa.
Chung quy nàng vẫn là một tiểu cô nương, nhân duyên không thuận lợi sao có thể không đau lòng?
Người trong thành đều nói nàng không có liêm sỉ, không biết tốt xấu đeo bám hoàng tước, có người còn đặt điều vu khống nàng dùng thân thể câu dẫn để có được vinh sủng.
Những chuyện này nàng đều cố gắng bỏ ngoài tai, nhưng hết người này đến người khác thi nhau nói nàng cũng không thể cả đời giả điếc được.
Bát lang có hoàng ân che chở, thân là hoàng tước chuyện xấu dĩ nhiên không chạm nổi vạt áo đối phương.
Nhưng nàng thì khác, nàng xuất thân thứ nữ lại không được đại nhân nương tử xem trọng, ngày ngày lay lắt chút hơi tàn duy trì cuộc sống.
Trong phủ có chuyện xấu gì đều đổ hết lên đầu nàng, Phó Tuyệt Ca sống đến bây giờ đã phải trải qua không ít khổ, nàng càng không muốn liên luỵ nương thân cùng nàng chịu điều tiếng.
Nhìn tiểu ngốc khóc đến thương tâm như vậy Đông Phương Tầm Tuyết tâm đều đứt thành mấy đoạn, hoảng thủ hoảng cước đem đối phương kéo vào lòng vỗ về an ủi.
Tâm tư tiểu ngốc vốn nhạy cảm yếu ớt, vì tiền đồ của nàng luôn phải gắng gượng chống đỡ suốt mấy năm trời.
Tưởng đâu quân lang hồi kinh có thể giúp nàng thoát khỏi bể khổ phong quang gả đi, nào ngờ chuyện hôn sự lại không thuận lợi dù là ai cũng sẽ cảm thấy thất vọng.
Trách nàng vô dụng, chút chuyện nhỏ như vậy vẫn làm không xong, hại tiểu ngốc đau lòng quá độ mà u uất thành bệnh.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."
Ngoài xin lỗi ra Đông Phương Tầm Tuyết không biết nói gì thêm, đều đặn vuốt lưng nàng dỗ dành, hy vọng tiểu ngốc có thể lần nữa tin tưởng nàng, đem chung thân đại sự phó thác cho nàng.
"Ta biết chuyện này uỷ khuất nàng cũng biết tứ nương tử sẽ không vui, nhưng ta thật sự không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Hoàng hậu nương nương tính khí nóng nảy cổ quái, muốn lão nhân gia đáp ứng so với lên trời còn khó hơn, chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường mới có thể bảo đảm vị trí Đại nương tử cho nàng." Cảm giác tiểu ngốc trong lòng không còn khóc nữa Đông Phương Tầm Tuyết mới an tâm trút một tiếng thở dài: "Trưởng tử đích tử tự cổ chí kim phi thường tôn quý, ta tương lai kế nghiệp phụ hoàng, trưởng tử lại càng quan trọng.
Nếu trưởng tử là do nàng sinh ra vậy thì nương nương không còn lý do nào cự tuyệt, đến lúc đó ta dùng thập lý hồng trang nghênh đón nàng vào vương phủ, những kẻ dám cười nhạo nàng đều nhất nhất xử lý.
Ta không tin nàng sinh được trưởng tử còn kẻ nào dám khua môi múa mép, điều tiếng thị phi!"
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, hàng mi thật dài buông rũ, bộ dáng mỹ nhân trầm tư suy nghĩ cũng có thể trở thành phong cảnh.
Lời bát gia nói không phải không có đạo lý, nàng sinh hạ trưởng tử thân phận tôn quý, người người đều phải đỏ mắt ghen tỵ.
Chỉ có điều trước khi trưởng tử được hạ sinh phải chịu người khác cười nhạo châm chọc, nương thân nói không chừng còn muốn từ mặt nàng.
"A nương..."
"Phía tứ nương tử ta sẽ nói chuyện với ngài, chỉ cần ngài nói bao nhiêu sính lễ cũng được.
Sau khi thượng vị liền trực tiếp sắc phong nàng làm chính cung Hoàng hậu, tôn phong tứ nương tử thành nhất đẳng phu nhân, ban cáo mệnh, đón vào trong cung để nàng có cơ hội tận hiếu."
Phó Tuyệt Ca bất lực lắc đầu tỏ ý nàng không quan tâm đến chuyện có làm Hoàng hậu hay không, nàng chỉ hy vọng nương thân nửa đời sau không cần vì nàng mà hao tổn tâm sức nữa.
"Ta biết nàng hiếu thuận không muốn làm trái ý tứ nương tử, ta cũng biết mình không phải là người đáng dựa dẫm trong mắt tứ nương tử nhưng ta thật sự đã cố gắng rất nhiều.
Tiểu ngốc, chỉ duy nhất lần này thôi, đợi nàng có tin vui chúng ta lập tức thành thân có được không?"
Không chút nghĩ ngợi Phó Tuyệt Ca đã gật đầu đồng ý, nàng đời này chỉ có một nguyện vọng là ở bên cạnh chăm sóc bát gia báo đáp ân tình kiếp trước.
Con đường phía trước dù có gian nan trắc trở vì bát gia nàng sẵn sàng bước tiếp, kết quả tốt hay xấu đều không quan trọng.
Đông Phương Tầm Tuyết mặc dù vui mừng nhưng không dám dùng quá nhiều sức, ôn nhu tri kỉ dùng hơi ấm lồng ngực sưởi ấm tiểu ngốc, cẩn thật đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn.
Phó Tuyệt Ca thư sướng vùi vào ngực bát lang, tay níu chặt vạt áo, nhân gian chỉ cầu một mảnh chân tình.
"Không cần sợ, ta ở đây với nàng."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Bát gia, nương nương, vãn thiện chuẩn bị xong rồi."
"Mang lên đi."
A Xán nhanh chóng đẩy cửa nhường cho ba người A Phỉ A Lệ và A Bích vào trước, bản thân tay không nối gót theo sau.
Đứng thành hàng dọc trước bàn ăn, A Xán rút trâm bạc trong tay áo thử qua tất cả món ăn, xác định không có độc mới đặt từng dĩa xuống bàn.
Canh nóng đặt trên bếp tiếp tục nấu, cơm bới vừa đủ vào chén, trà hoa cúc châm đầy hai trản, xong việc liền đứng sang một bên chờ đợi.
Bên này Đông Phương Tầm Tuyết giúp tiểu ngốc chỉnh trang y phục rồi ôm nàng rời giường.
"A!!!"
Phó Tuyệt Ca kêu một tiếng cổ họng đau như muốn rách ra làm đôi, sợ hãi giằng mạnh cổ áo bát gia.
"Làm sao?"
Khẩn trương vung tay vỗ vào ngực bát lang rồi chỉ vào bản thân, đầy mặt uỷ khuất oán trách nàng tâm tư không tinh tế.
Đông Phương Tầm Tuyết mơ hồ đoán ra ý nàng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài quả nhiên nha hoàn vẫn đang đứng chờ hầu hạ.
"Lui xuống đi."
A Xán dẫn đầu ba người hành lễ rồi lặng lẽ lui xuống, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Lúc này Phó Tuyệt Ca mới chịu để bát gia ôm ra