"Hức, đừng mà, cầu ngài hức...!ưm...!đừng a!"
"Bát lang ngài chậm, ưm chậm chút! Ta sắp không được rồi! Bát lang! Bát lang!!!"
Hét một tiếng thất thanh rồi ngã lại xuống giường, toàn thân như bị rút hết sức lực đến cả hô hấp cũng khó khăn.
Phó Tuyệt Ca suy nhược nằm bất động hổn hển thở d.ốc, nhưng người bên trên vẫn chưa chịu dừng lại, toàn thân phấn khởi ra sức công thành chiếm đất.
Đêm nay nàng cao trào bao nhiêu lần cũng không nhớ nổi nữa, bát gia thì như uống phải bốn năm liều xuân dược cực mạnh làm bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Nếu còn làm nữa chỉ sợ trưởng tử chưa kịp sinh nàng đã quy thiên rồi!
"Đừng mà, cầu ngài bát lang...!ta sắp...!sắp chết rồi."
Đông Phương Tầm Tuyết phấn khích kéo nàng vào một nụ hôn, hạ thân càng đẩy nhanh luận động đem thứ to lớn nóng rực kia chôn sâu trong cơ thể nàng.
Phó Tuyệt Ca không còn hơi sức để khóc, giãy dụa thế nào cũng không thoát đành để mặc thân thể cho sóng tình lần nữa cuốn trôi.
Cũng may bát lang còn có lương tâm, thấy Phó Tuyệt Ca mệt sắp chết liền từ bỏ không làm nữa, tìm một tư thế thoải mái đem nàng ôm vào lòng tiến nhập mộng đẹp.
Chuyện đến nông nổi này không thể không nói, nếu còn cắn răng chịu đựng chỉ sợ một lúc nào đó nàng thật sự bị dày vò chết trên giường.
Bát gia ham thích giường đệ chi hoan cũng là chuyện thường tình, nhưng vấn đề ở chỗ ngài thân thể khiếm khuyết, dương khí suy kiệt, nào chịu được xuân dược liều lượng cao như vậy.
Nhỡ chẳng may trong lúc kích tì.nh đột nhiên phát bệnh, nàng còn chưa gả đi đã phải làm quá phụ, oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không hết a!
Mặc dù biết nói chuyện này ra sẽ đả kích lòng tự tôn của bát gia nhưng nàng nhất định phải nói.
Âm thầm hạ quyết tâm quay đầu nhìn quan lang mắt thì vẫn nhắm nhưng tay thì đang mò loạn trên ngực nàng.
"Thuốc có ba phần độc không thể uống quá nhiều!"
"Hửm?" Đông Phương Tầm Tuyết khó hiểu mở mắt nhìn tiểu ngốc phình to hai má bánh bao: "Nàng đang nói thuốc gì? Là thuốc ta đang uống sao?"
"Phải, là thuốc ngài đang uống!" Phó Tuyệt Ca nói một hồi lại tự mình xấu hổ, đem bàn tay đặt trên ngực dứt khoát tháo xuống: "Ta biết tước quý coi trọng thể diện như mạng sống, chuyện này nói thẳng ra đúng là có chút khó nghe nhưng không phải không thể giải quyết.
Cùng lắm chúng ta đi tìm đại phu khám thử biết đâu chừng còn có thể điều trị, lạm dụng đơn dược vừa hại thân thể vừa không giải quyết được nguồn căn của bệnh a.".
Ngôn Tình Trọng Sinh
"Không nghiêm trọng như vậy đi? Ta chỉ uống có mấy thang thuốc trừ độc bổ huyết cũng không có lạm dụng, sao lại đến mức hại thân thể rồi tổn hại thể diện?"
"Ngài không cần giấu ta, chuyện này ta sớm đã đoán ra được rồi."
Vì lo nghĩ cho tương lai của nàng mà bát lang không tiếc thân mình sử dụng xuân dược cực mạnh kíc.h thích hứng thú, Phó Tuyệt Ca tâm vừa đau đớn vừa chua xót, khóe mắt bắt đầu ứa ra hai hạt châu lấp lánh.
Đang yên đang lành tiểu ngốc lại khóc dọa cho Đông Phương Tầm Tuyết bay mất nửa cái mạng, tay chân lóng ngóng vỗ về xoa dịu nàng: "Ta thật sự không có giấu nàng chuyện gì hết, rốt cuộc nàng đang nói cái gì vậy?"
"Bát lang ngài đừng nói nữa, ta hiểu, tất cả ta đều hiểu!" Phó Tuyệt Ca nắm lấy hai tay bát lang kiên định hứa hẹn: "Dù ngài phương diện đó không có khả năng ta vẫn sẽ không rời bỏ ngài, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà lạm dụng xuân dược tổn hại đến nguyên khí.
Cùng lắm chúng ta lặng lẽ đi tìm một lang trung để khám, từ từ điều dưỡng rồi cũng sẽ có kết quả."
Lờ mờ đoán ra được tiểu ngốc đang huyên thuyên cái gì, Đông Phương Tầm Tuyết nháy mắt mặt đen như nhọ nồi, khóe môi kịch liệt co rút một trận.
"Nàng nói ta phương diện đó không có khả năng là ý gì?"
Phó Tuyệt Ca vẫn chưa biết bản thân vừa gây ra họa, thút tha thút thít lấy tay áo chà lau khóe mắt: "Ngài dùng xuân dược kí.ch thích thân thể nảy sinh hứng thú để có thể cùng ta hành phòng, chuyện này ta đều biết hết rồi, bát lang không cần giấu ta nữa."
"..." Đông Phương Tầm Tuyết hít một hơi sâu đến nỗi đau buốt lồng ngực, nương tử của nàng lại nghi ngờ nàng không làm được?!
"Là kẻ nào nói với nàng chuyện này? Đặt điều vu khống hoàng tước tội này cũng không nhỏ đâu!"
"Còn cần kẻ khác nói sao? Ta tự mình nhìn cũng có thể nhìn nhất thanh nhị sở."
"Nàng sao có thể nghĩ ta không được chứ? Ta chỗ nào cũng tốt, nếu nàng không tin chúng ta lại làm thêm lần nữa, làm đến khi nào nàng mang thai thì thôi!"
Phó Tuyệt Ca hoảng thần khiếp vía lùi về phía tường, hai tay giơ lên che chắn trước ngực: "Ngài đừng đến đây! Ngài đến ta liền hét lên!!"
"Không được, ta không làm nàng sẽ không tin."
Đông Phương Tầm Tuyết một phát túm lấy tấm chăn đang che kín người Phó Tuyệt Ca ném xuống đất, chỉ cần ngửi được tin tức tố, ngắm được da thịt oánh ngọc phủ kín hôn ngân đã đủ khiến dục hỏa côn uy vũ ngẩng cao đầu.
Thâm tâm Phó Tuyệt Ca khiếp sợ không ngớt, bát gia long mã tinh thần không có điểm nào giống người dương khí suy kiệt, có khi nào là nàng thật sự hiểu lầm rồi không?"
"Khoan đã, khoan đã! Quan lang khoan đã!!"
Phó Tuyệt Ca dùng hai tay bò trên giường đem bản thân quấn kĩ trong rèm, âm thầm nuốt khan một ngụm nước bọt: "Ngài nghe ta giải thích một chút có được không? Chúng ta phu thê thời gian còn dài, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà..."
"Chuyện nhỏ? Nàng đã nghi ngờ ta thân thể có vấn đề còn là chuyện nhỏ sao?" Đông Phương Tầm Tuyết đặc biệt thích dọa tiểu ngốc sợ đến hồn bay phách lạc, mặt bánh bao nhỏ nhắn sắp biến thành màn thầu không nhân rồi: "Đến, chúng ta làm thêm một lần nữa, ta không tin không thể làm cho nàng tỉnh ngộ!"
"A!!!"
Phó Tuyệt Ca một bên thảm thiết la hét một bên tuyệt vọng vung chân đá bay cánh tay của bát gia: "Ngài thân thể không có vấn đề tại sao trước đây ta hạ bao nhiêu là dược vào rượu thịt mà ngài vẫn không thèm động ta? Nhất định là ngài nói dối! Ngài đang lén ta tự mình tìm xuân dược!!"
"Nàng hạ dược ta? Chuyện này là lúc nào đây?"
"Vừa cập kê xong ta liền hạ dược vào rượu của ngài, làm được một nửa ngài đã bỏ chạy rồi, không phải không được thì là cái gì chứ?" Phó Tuyệt Ca nhân lúc bát lang không chú ý liền nhảy xuống giường, đem tấm chăn dưới sàn quấn người kín kẽ: "Bát lang phải cho ta một lời giải thích thoả đáng!"
"Lúc đó, nàng...!nàng thật sự!"
Đông Phương Tầm Tuyết nghẹn nói không nên lời, ngàn tính vạn tính cũng không tính ra nương tử nghi ngờ nàng phương diện đó có vấn đề mà âm thầm hạ dược!!!?
"T-Ta chỉ là cảm thấy ngài không được nên mới lặng lẽ tìm mấy phương thuốc tốt giúp ngài chữa trị, nói không chừng là nhờ thuốc của ta khiến ngài hồi phục tinh thần, sinh long hoạt hổ a!"
"Nàng đến đây."
Phó Tuyệt Ca khiếp sợ rụt đầu vào trong chăn, ngồi xổm trên sàn nhà trân trối nhìn bát lang.
"Đến đây." Đông Phương Tầm Tuyết kiên nhẫn hướng nàng dỗ ngọt: "Không mắng nàng, ngoan, đến đây."
Cảm thấy bát gia cũng không hung hăng đến nỗi đánh người, Phó Tuyệt Ca lấy hết dũng khí ôm chăn đến trước mặt nàng.
Nào ngờ còn cách ba bốn bước mới đến giường đã bị bát gia túm lấy ném xuống giường, chăn cũng bị vứt xuống sàn nhà.
"A! Bát lang ngài đừng!!"
"Nàng còn dám nói? Lúc đó ta vì giữ lời hứa mà nhất quyết không viên phòng tránh tổn hại đến thanh danh của nàng.
Vậy mà nàng lại hạ dược vào rượu thịt hại ta cả đêm không ngủ được, tối nào cũng phải ngâm mình trong nước lạnh.
Hỏi thử xem có nương tử nhà ai đối xử với phu quân tàn nhẫn như vậy không? Hôm nay ta phải hảo hảo dạy dỗ lại nàng, để xem nàng có còn nghĩ ta không được hay không!!"
Không để Phó Tuyệt Ca kịp kêu một tiếng Đông