Tiếng chuông văng vẳng vang khắp đồi núi, tâm nhất thời tĩnh lặng như thu thuỷ.
Giữa nơi đất trời linh thiêng cảm tượng lòng cũng được gột rửa sạch sẽ, toàn thân phiền não toàn bộ tiêu tán không sót lại chút gì.
Thành kính ngước mắt nhìn chân nhân tại thượng, khẩn cầu quan nhân ở nơi xa khang kiện bình an, làm gì cũng đều dễ dàng thuận lợi.
Cách biệt địa lý nhưng tâm không cách biệt, nàng tin rằng bát gia ở Giang Tô vẫn cảm nhận được tình cảm cùng kỳ vọng của nàng.
Hết một nén hương Lục Ngưng ôm bụng ngồi xuống trường kỉ nghỉ ngơi, nàng có thai không tiện quỳ lâu chỉ có thể tranh thủ phao ít trà để hai vị muội muội giải khát.
Niệm xong kinh phật Phó Tuyệt Ca mới chịu đứng dậy, cùng Chu Mạn Yên qua trường kỉ ngồi nghỉ một chút, chốc nữa sẽ ra ngoài dùng cơm chay.
"Lúc đi vẫn còn mát mẻ sao bây giờ lại nóng như vậy?" Chu Mạn Yên lưng áo ướt sũng mồ hôi, cả người dính dính có chút khó chịu liền đứng dậy: "Không được, ta đi thay y phục, nếu ta ra muộn tẩu tẩu và Tuyệt muội muội cứ ra ngoài dùng thiện trước đừng đợi ta."
"Hảo, ngươi đi đi, cẩn thận bậc thang bên ngoài."
Chu Mạn Yên hướng Lục Ngưng hành lễ rồi rời đi thay y phục, bóng lưng rất nhanh biến mất sau cửa lớn.
Hai người đợi một lúc thì thấy hơi đói bụng nên quyết định đi dùng thiện trước.
Lục Ngưng bụng to chậm chạp, đi một bước người ta đã đi năm bước, bất quá Phó Tuyệt Ca vẫn nhẫn nại dìu nàng đi từng bước một.
Chưa từng mang thai cũng chưa tình sinh con nên khi nhìn thấy thai phụ bụng lớn như vậy Phó Tuyệt Ca tâm có chút hoảng, chỉ sợ bản thân làm gì đó không đúng sẽ khiến hài tử sảy mất.
"Nương tử đại ân đại đức! Nương tử đại ân đại đức!!"
Từ đâu chạy đến một tên khất cái sồng sọc lao về phía hai người, Lục Ngưng sợ đến thất hồn lạc phách, liên tục quơ tay tìm kiếm một điểm tựa.
Phó Tuyệt Ca dùng thân đứng chắn phía trước cho Lục Ngưng liền bị tên khất cái đẩy ngã xuống đất, toàn thân lấm lem bùn đất bẩn không chịu nổi.
"Người đâu! Người đâu!!!"
"Nương tử đại ân đại đức! Nương tử cầu ngài bố thí cho ta!!"
Tên khất cái vừa nói vừa cho tay vào trong giỏ trúc lấy đi hầu bao và hương dầu, vô sỉ sờ mó cung nữ mấy cái rồi ôm đồ cướp được chạy đi mất.
Nơi các nàng khấn chân nhân thuộc hậu viện, nam đinh căn bản không thể vào, nghe tiếng hét chạy đến thì người cũng chạy mất rồi.
Không ngờ dưới chân thiên tử, trước mắt chân nhân, trong Bắc Kinh thành lại có kẻ ngang nhiên tấn công vương phi?!
Lục Ngưng sợ đến hai chân nhũn thành bùn nhưng vẫn không có gì đáng ngại, một tay vịn chặt bệ đá một tay với về phía Phó Tuyệt Ca: "Tuyệt muội muội ngươi không sao chứ?"
Phó Tuyệt Ca đau đến kêu thành tiếng, lúc được A Xán dìu đứng dậy mới phát hiện cánh tay và mắt cá chân có vết xước đang chảy máu.
"Lệnh ái ngài bị thương rồi?!" A Xán thất hồn lạc phách kêu to: "Người đâu! Gọi đại phu! Mau gọi đại phu!!"
"Không cần gọi đại phu, ta chút thương nhỏ băng bó lại là được rồi."
Lạc Ngưng đang mang thai kiên kị nhìn thấy máu, chỉ có thể quay mặt sang một bên nghe cung nữ thuật lại vị trí vết thương.
Nói thế nào Tuyệt muội muội cũng là vì bảo vệ nàng mới bị thương, nếu không có đối phương nàng sớm đã bị tên khất cái kia đâm ngã.
"Sao có thể không gọi đại phu? Mau đi gọi đại phu!"
"Nương nương không sao chứ?"
Mặc dù bản thân bị thương nhưng người nêu chủ ý đi Ngọc Thanh Quan chính là nàng, vạn nhất Nhị nương nương xảy ra bất trắc gì nàng cũng không biết phải ăn nói thế nào với nhị gia.
"Không sao, ta không sao, chỉ là hoảng sợ một chút thôi."
Lục Ngưng ôm bụng to dựa vào cung nữ đứng thẳng dậy: "Mau! Các ngươi đến dìu Tuyệt muội muội về tĩnh thất! Vài người nhanh nhẹn thì đi gọi đại phu! Nhanh lên!!"
A Xán cùng hai cung nữ khác phối hợp dìu Phó Tuyệt Ca quay về tĩnh thất, Lục Ngưng cũng khệ nệ bụng to theo sau, chuyện còn lại giao cho thủ vệ điều tra xử lý.
Qua một lúc chân không còn cảm thấy đau nữa nhưng máu thì vẫn cứ chảy, chẳng mấy chốc đã thấm ướt đôi tất đang mang.
Phó Tuyệt Ca thử đung đưa chân vài cái lập tức bị A Xán cản lại, đầy mặt không vui trừng mắt với nàng.
Đi không bao lâu thì đến, Phó Tuyệt Ca khó khăn đu lên người A Xán và cung nữ để hai người ôm nàng đặt xuống tháp, cung nữ khác thì quỳ xuống giúp nàng tháo tất.
Vết thương nhìn bên ngoài không có bao nhiêu đáng sợ nhưng lúc kéo tất ra khỏi chân máu lập tức nhỏ giọt tí tách xuống sàn.
"Có khi nào lại đoạn mạch rồi không?" A Xán lo lắng nhìn trái nhìn phải săm soi kĩ lưỡng vết thương nhưng cũng không nhìn ra được gì: "Bậc thang đó không có sắc, ngã một cái cùng lắm thì sưng thôi sao lại chảy máu nhiều như vậy?"
Phó Tuyệt Ca nhận lấy khăn tự mình lau chùi vết máu, miệng vết thương hiện ra chỉ dài khoảng một đốt ngón tay, mặt ngoài bám bầy bụi bẩn có lau cũng lau không sạch.
"Chuyện này nghĩ kĩ lại có nhiều điểm rất kì quái, tên khất cái kia rốt cuộc làm cách nào để vào được hậu viện của nữ quyến? Chẳng phải bên ngoài luôn có người canh giữ cẩn mực hay sao? Là thủ vệ canh gác không nghiêm hay là hắn thần thông quảng đại? Lại còn thiếu kiên nhẫn đến mức trực tiếp cướp đi hầu bao và hương dầu, người này rõ ràng không muốn tiền chỉ muốn doạ người!"
"Ngươi nói không sai, nhất định là Bạch thị!"
Lục Ngưng tức tối vò khăn lụa thành một cục rồi lại kéo nó về hình dáng ban đầu: "Bạch thị không thể sinh dục hận ta hoài được thai nên mới sai người tập kích hại ta sảy thai! Chuyện này chỉ có thể là Bạch thị làm ra!!"
Người muốn hãm hại Nhị nương nương đúng là chỉ duy nhất Bạch thị, Phó Tuyệt Ca cũng không nghĩ ra được lý do hợp lý hơn, có thể thật sự đúng là do Bạch thị bày trò.
"Đại phu đến rồi!!"
A Bích hoảng trương dẫn theo đại phu tiến vào tĩnh thất, suốt đường đi không ngừng niệm kinh khẩn phật, vạn nhất nương nương xảy ra bất trắc gì bát gia nhất định không tha cho nàng.
"Đại phu thỉnh."
Đại phu cẩn trọng vén vạt áo quỳ xuống hướng Phó Tuyệt Ca hành lễ.
Phó Tuyệt Ca liếc mắt nhìn A Xán, đối phương hiểu ý thay nàng đỡ đại phu đứng dậy.
A Bích ôm một tấm chăn mỏng phủ kín hai chân chủ tử rồi cẩn dực kéo váy vừa đủ để lộ vết thương.
Nhìn thoáng qua thương khẩu, đại phu bình tĩnh lau sạch bụi bẩn xung quanh vết thương rồi mới bắt đầu cầm máu.
Không đợi vết máu kịp khô đã trực tiếp bôi cao dược lên, đắp chèn lên một túi thuốc rồi dùng vải trắng băng lại cẩn thận.
Vết thương ở mắt cá chân cũng không khó xử lý, đại phu loay hoay một lúc cũng băng bó xong, cẩn thận đi lùi về phía bàn viết dược đan.
"Nương nương không cần lo lắng, vết thương nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng cầm được máu thì không còn gì đáng ngại.
Mỗi ngày hai lượt thay thuốc thay băng, hạn chế tiếp xúc với nước, ăn uống cũng không cần phải kiêng cử."
"Đại phu, ta thấy vết thương của nương nương chảy rất nhiều máu, có cần dùng ít thuốc bổ huyết không?"
Đại phu ngoái đầu nhìn vết thương trên chân nàng rồi đáp: "Uống cũng được nhưng phải có chừng mực, ta bắt mạch thấy nương nương trong người nhiệt hoả thịnh ăn vài món thanh nhiệt giải độc thì tốt hơn."
Phó Tuyệt Ca sờ s.oạng mặt mình, dạo này đúng là nhiệt hoả có hơi tăng cao, mấy hôm trước bên má trái đã bắt đầu mọc mụn rồi.
"Đa tạ đại phu."
Dúi cho đại phu ít bạc rồi đích thân tiễn hắn ra cửa, đơn thuốc cũng do A Bích tự mình đi mua không để ai có cơ hội động tay động chân.
Phía Chu Mạn Yên nghe được tin liền tức tốc chạy đến, quần áo mới thay lần nữa ướt sũng