Chuyển từ kinh thành đến ngoại ô đối với Phó Tuyệt Ca mà nói cũng không có bao nhiêu khác biệt.
Nhờ ân sủng của bát gia mới được nhiều năm sống trong sung túc nhưng Phó Tuyệt Ca chưa từng quên năm tháng khổ sở ở Tứ vương phủ.
Bát gia chỉ là nhất thời gặp nạn, đợi phong ba qua đi các nàng sẽ lại được đoàn tụ vơi nhau.
Nơi đây ngoại trừ hẻo lánh, thiếu thốn thì cũng không đến mức không thể sống nổi, qua vài ngày mọi người dần dần quen với nhịp sống ở ngoại ô.
Trời chưa sáng mọi người đã bị tiếng gà gáy đánh thức, theo sau đó là tiếng gõ cửa thùm thụp vồn vã.
Lý Y Cách đang ở hậu viện bổ củi nghe tiếng động liền chạy ra xem thử, vừa vặn nhìn thấy một người đội mũ trùm kín mặt đứng quay lưng về phía hắn.
"Các hạ đây là..."
Người đội mũ trùm lập tức quay đầu, gương mặt thanh tú, mặt phượng hẹp dài nhìn không ra cảm xúc.
"Tôn vương điện hạ?"
Lý Y Cách ném bỏ cái rìu trong tay vội vã quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Tôn vương điện hạ!"
"Đứng dậy đi." Nhị hoàng tước tháo mũ trùm đầu xuống, cũng không có ý muốn vào nhà mà chỉ đứng bên ngoài nói chuyện với Lý Y Cách: "Thế nào rồi? Ba tháng nay không nghe tin tức của các ngươi, ở đây có bị ai làm phiền không? Lão tứ có phát hiện không?"
"Khởi bẩm nhị gia, mọi chuyện đều tốt, vẫn chưa có ai phát hiện tung tích của nương nương."
"Không lâu nữa bản vương và lão lục sẽ được huỷ bỏ cấm túc, chuyện của lão bát điều tra được không ít, sớm thì nửa năm muộn thì một hai năm sẽ có kết quả.
Lão bát ở biên cương cũng đã tìm được cơ hội gửi tin, ta nghĩ người nóng lòng nhất chính là Phó thị nên đã mang thư đến đây." Nói đoạn nhị gia lấy trong ngực áo một lá thư đưa cho Lý Y Cách: "Thẩm Ngạn Hoan và Mặc Thành trà trộn thành công vào quân doanh, bọn họ vẫn tốt, ngươi nói lại với Phó thị để nàng yên tâm."
"Mạt tướng nhất định báo lại tin tốt cho nương nương."
Liếc nhìn sắc trời lần nữa, Tôn vương kéo cao mũ trùm đầu hướng Lý Y Cách dặn dò lần cuối: "Nhất định phải bảo vệ tốt cho Phó thị dù là ai cũng không được phép đưa nàng đi."
"Mạt tướng tuân mệnh!!"
Không nán lại quá lâu, nhị hoàng tước thân thủ mau lẹ nhanh chóng rời khỏi ngoại trạch, nếu không nhìn thấy lớp bùn đất xáo trộn dưới chân sẽ không ai tin ban nãy vừa có người xuất hiện.
Trầm mặc cúi đầu nhìn phong thư trong tay, từ khi bát gia chịu lưu đày nương nương luôn không có tinh thần, ngày đêm phiền não chán chường.
Lá thư này đến rất đúng lúc, hắn không suy nghĩ liền mang thư giao cho nương nương hy vọng có thể khiến nàng vơi bớt nỗi buồn.
Trùng hợp A Bích bưng chậu nước từ trong phòng bước ra, thấy Lý Y Cách liền nhiệt tình vẫy tay gọi: "Lý phó tướng đang tìm A Xán tỷ tỷ sao?"
"A Bích cô nương đừng trêu chọc ta nữa kẻo A Xán nghe thấy lại không chịu gặp ta."
A Bích che miệng khúc khích cười, ôm chậu nước nhanh nhảu bước xuống bậc thang: "A Xán tỷ tỷ là cô nương dĩ nhiên phải e thẹn rồi, bất quá ngươi là nam tử không chủ động làm sao có được mỹ nhân?"
Lý Y Cách ngượng ngùng gãi gãi sau đầu: "A Bích cô nương nói như vậy ta hổ thẹn không bằng."
"Được rồi, không chọc ngươi nữa, ngươi đến tìm nương nương có chuyện gì?"
"À, Tôn vương vừa mang thư của bát gia ta nghĩ..."
Không đợi Lý Y Cách nói hết câu A Bích đã chụp lấy lá thư trong tay hắn chạy như bay vào phòng: "Nương nương có thư! Thư của bát gia a nương nương!!!"
Ngồi trong phòng Phó Tuyệt Ca nghe câu được câu mất, mang một bụng nghi hoặc xen lẫn kỳ vọng bước ra.
A Bích ở đối diện lao về phía nàng nhanh hơn cả tên bắn, trong tay vung vẩy phong thư được gấp làm đôi.
"Thư của bát gia a nương nương!!"
"Thật sao?"
Phó Tuyệt Ca nhanh tay nhận lá thư từ chỗ A Bích, lóng ngóng xé bỏ phong bì bên ngoài vứt xuống sàn.
Lá thư này xem sơ qua không giống là gửi cho nàng nhưng bút tích chính xác là của bát gia.
Bên trên đơn giản báo bình an, đề cập quân vụ, bàn bạc đối sách, ngoài ra không có câu nào viết dành riêng cho nàng.
"Đ-Đây không phải gửi cho ta sao?"
"Thư này bát gia gửi cho Tôn vương điện hạ, nhị gia sợ ngài sốt ruột nên mới đưa thư cho ngài xem trước."
Đáy mắt giấu không được tia thất vọng, Phó Tuyệt Ca gấp thư nhét vào tay Lý Y Cách: "Ngài ở biên cương xa xôi chỉ nhớ mỗi mình nhị gia, ta trong lòng nàng tính là cái gì chứ? Uổng công ta lo lắng một phen, tước quý đúng là không có ai tốt."
A Xán ở sau bình phong chuẩn bị y phục nghe mấy lời oán trách của lệnh ái liền bật cười khanh khách: "Lệnh ái ghen với cả nhị gia sao? Ở quân doanh muốn gửi một lá thư còn khó hơn ăn một bữa no, bát gia dĩ nhiên phải đặt đại sự lên trên hết, lẽ nào lệnh ái muốn bát gia giống như lúc ở Cao Ly gửi tình thư ba trăm chữ cho ngài?"
A Bích và Lý Y Cách không hẹn đồng thời cúi đầu nén tiếng cười.
Phó Tuyệt Ca đầy mặt xấu hổ trừng mắt: "Nói hưu nói vượn! Ta mới không nhớ nàng, nàng muốn gửi gì thì gửi, ta sau này không quản đến nữa."
"Đây là chuyện tốt a nương nương, bát gia bình an ở quân doanh sẽ sớm ngày nghĩ cách rửa sạch hàm oan rồi đưa chúng ta hồi kinh, chúng ta cũng không cần phải sợ hãi trốn chạy tứ gia nữa!"
"Phải, bình an là tốt, bình an là tốt rồi."
Vừa mới mắng người xong giờ lại vì người ta mà lo lắng, tâm tình của quân quý căn bản không ai có thể hiểu được.
Phó Tuyệt Ca nhẩm tính thời gian một lần nữa: "Bát gia lưu đày cũng được nửa năm hơn rồi đi?"
"Là nửa năm mười bảy ngày, bây giờ cũng đã sắp vào đông rồi."
"Không sao, sắp vào đông rồi..." Phó Tuyệt Ca nhận lấy thủ lô từ tay A Bích chậm rì rì ôm vào lòng, khoé mắt đào hoa ẩn chứa một tia lệ quang: "Ta cũng nên giúp bát lang một tay mới được."
"Nương nương có cao kiến gì sao?"
"Lúc bát gia còn ở trong kinh ta từng nghe ngài nói thuỷ nạn chỉ là bước đầu mà thôi, phía nam mấy năm gần đây luôn xảy ra loạn dân, bọn họ đều là vì mất mùa đói kém không đủ cơm gạo ăn mà nổi dậy khởi nghĩa.
Bát gia vốn tính đợi xử lý xong thuỷ nạn sẽ xử lý đến nạn dân, không ngờ lại rơi vào bẫy của tứ nhân tra nên việc này đã bị gác lại.
Mùa xuân lúa gạo dồi dào, mùa hạ mùa thu vẫn có thể trồng trọt nhưng riêng mùa đông thì khác.
Một khi tuyết rơi thì dù là đất phì nhiêu vẫn không lên nổi hạt gạo, ta nghĩ ít nhất cũng phải năm đến sáu châu đói kém."
Lý Y Cách đầy mặt hứng thú tiếp lời: "Quan lại tham ô hối lộ, nịnh thần tặc tử tràn lan, quan quân say sưa hưởng lạc không màn dân chúng, nhiêu đây lý do đã đủ để dân chúng đứng lên khởi nghĩa.
Đến lúc đó triều đình chống đỡ không nổi, tứ gia cũng không thể xử lý được nạn dân, Hoàng thượng nhất định sẽ gọi bát gia về kinh!"
"Nhưng đây chỉ là kế sách tạm hoãn mà thôi, xong việc Hoàng thượng vẫn đẩy bát gia trở lại biên cương, lợi ích hầu như đều rơi vào người tứ gia."
"Vậy phải làm sao a nương nương?"
"Nếu là cách tạm hoãn cũng không phải không tốt, ít nhất bát gia vẫn có thể hồi kinh liên lạc với trung thần lương tướng từng theo nàng trước đây.
Bọn họ từng là người của bát gia dĩ nhiên sẽ bị tứ gia kiên kị dò xét, nửa năm nay sống cũng không thoải mái hơn chúng ta, nếu thấy bát gia có cơ hội trở về bọn họ sẽ càng tận lực." Phó Tuyệt Ca vuốt ve mặt ngoài của thủ lô, đôi môi trắng bệch mấp máy: "Chỉ cần bát gia trở về cục diện trong triều sẽ lập tức thay đổi."
A Bích hưng phấn khoa tay múa chân: "Nương nương nói không sai, chỉ cần bát gia trở về quần thần nhất định sẽ kiên dè, tứ gia cũng không dám hống hách như bây giờ nữa."
"Quan trọng nhất là phải xử lý được chuyện nạn dân, nếu bát gia xử lý không ổn thoả tứ gia lại có cơ hội cắn thêm một phát, đến lúc đó chúng ta sẽ thật sự trở thành cá nằm trên thớt."
Ngồi trầm mặc rất lâu Phó Tuyệt Ca mới nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn, hướng Lý Y Cách ngoắc ngoắc tay, hắn liền hiểu ý bước đến khom lưng kề tai lại gần.
Nghe nương nương nói xong, Lý Y Cách chắc nịch gật đầu.
Không đợi nàng lên tiếng hắn đã xoay người rời đi thực hiện nhiệm vụ được giao.
Từ sau bình phong bước ra nhìn bóng lưng xa dần của Lý phó tướng, A Xán hiếu kì hỏi dò lệnh ái: "Lệnh ái cùng phó tướng nói chuyện gì vậy?"
Trời gần vào đông bắt đầu chuyển lạnh, đặt chân dưới sàn nhà một lúc đã cóng không chịu được, Phó Tuyệt Ca đổi tư thế rút hai chân đặt lên tháp tiện tay kéo chăn che phủ nửa người dưới.
"Bàn chuyện hôn sự."
Phừng một tiếng mặt A Xán đỏ bừng như quả gấc, thẹn thùng mang y phục bẩn của lệnh ái lao thẳng ra ngoài cửa.
"..." Phó Tuyệt Ca phụt một tiếng rõ to, cười đến chảy cả nước mắt: "A Bích ngươi xem, ngươi xem, ta mới nói đến hôn sự