"Cùng lắm chúng ta rời khỏi Đại Minh đi đến nơi khác sinh sống, ta không tin thiên hạ rộng lớn không có chỗ chúng phu thê chúng ta dung thân."
"Nàng theo ta chịu bao nhiêu đau khổ, ta không muốn để nàng chịu thêm uỷ khuất nào nữa." Đông Phương Tầm Tuyết giọng điệu mềm mại ngọt ngào vỗ về nội tâm yếu đuối của nàng: "Không cần phải sợ, chúng ta đi đến hôm nay chỉ cần không từ bỏ nhất định khổ tận cam lai."
Phó Tuyệt Ca đầy mặt do dự, cúi đầu nhìn hai đôi tay vẫn đan chặt vào nhau rồi lại ngước mắt nhìn hoa dung tinh xảo như điêu trác, nàng thật sự không muốn rời xa nữ nhân này thêm một giây phút nào nữa.
"Bát lang có nhớ ta?"
"Nhớ nàng, giây phút nào cũng nhớ nàng." Đông Phương Tầm Tuyết đỡ lấy hai má bánh bao phúng phính: "Nương tử chịu khổ rồi, mới mấy tháng không gặp đã gầy thành như vậy rồi."
"Không khổ, chỉ cần được ở bên cạnh ngài ta không thấy khổ."
"Nương nương ngài phải nói khổ a!"
A Bích mang điểm tâm vào nhịn không được chen ngang câu chuyện giữa hai người: "Từ khi bát gia rời kinh ngài nửa đêm đều ngủ không ngon giấc, ăn uống cũng không thấy ngon miệng, người gầy sộp đi mà vẫn nói không khổ.
Nô tỳ thương tiếc nương nương, bát gia ngài nhất định phải sớm sớm rửa sạch oan tình đón nương nương hồi cung làm Hoàng hậu a!"
"Nói linh tinh!" Phó Tuyệt Ca quát khẽ một tiếng, lấy đi dĩa điểm tâm trên tay nàng: "Ra ngoài, không có ta gọi thì không được vào."
"Bản vương nhất định rửa sạch oan tình cho tiểu ngốc một danh phận.
Những ngày bản vương không ở đây nhờ các ngươi hảo hảo chiếu cố nàng, đại sự thành công bản vương sẽ không bạc đãi các ngươi."
A Bích thích thú vỗ hai tay vào nhau: "Bát gia nói được làm được, nương nương cũng coi như an tâm rồi."
Phó Tuyệt Ca thẹn quá hoá giận xua tay đuổi người: "Đã nói ngươi ra ngoài rồi mà? Đi đi!"
"Hắc! Nô tỳ cáo lui."
Ra tới cửa A Bích không quên kéo theo A Xán cùng đi, thuận tay đem cửa đóng lại cẩn thận.
Xung quanh yên tĩnh chỉ còn tiếng gió lùa qua khung cửa sổ và hơi thở ấm áp quen thuộc phả bên tháp cổ.
Phó Tuyệt Ca nuốt khan một ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ nhắn chống xuống mặt giường, chậm rì rì nhích người đến gần bát lang thêm chút nữa.
"Chúng ta có phải nên làm chút chuyện..."
Bàn tay ám muội vu.ốt ve từ đầu vai đến thắt lưng: "Nương tử gấp gáp như vậy sao?"
Hai má ửng hồng như quả táo, ngượng ngùng cọ mũi vào sườn mặt bát lang biểu thị bản thân đang rất nôn nóng: "Ta muốn sinh cho ngài trưởng tử...!hô!"
Còn chưa kịp dứt câu đã bị người bên cạnh ấn ngã xuống giường, toàn thân bao trùm bởi cường đại tin tức tố, hơi thở dần trở nên hỗn loạn không ngừng phập phồng lồng ngực.
Môi nhẹ chạm môi, vị ngọt từ đầu lưỡi lan đến tứ chi bách hài, nhân gian bao nhiêu con người lại chỉ vì một người mà kiên trì.
Nghe tiếng gió bên song cửa mà ngỡ tâm sự ngổn ngang.
Tình nồng đậm, khoé mắt phiếm hồng, ý cười so với xuân hoa còn rực rỡ hơn.
Bàn tay đan thật chặt, lưu giữ ánh mắt vô ưu vô sầu, đem hình ảnh của người khắc sâu vào tâm khảm.
Bắc phong thổi, lòng lạnh giá.
Hỏi người bên thềm thắp ánh đèn khuya có còn đang chờ hay không?
Sương tuyết lạnh lẽo thổi tung tấm mành lụa, đôi mắt non nớt năm nào phủ kín bụi mù của thời gian, lẳng lặng vùi chôn ước nguyện thuở niên thiếu.
Trong giấc mộng hoàng lương nhìn thấy chính mình thanh xuân mai một, một nụ cười so với với tất cả bi thương của trần gian còn đau đớn hơn.
Đêm nay thật dài, Phó Tuyệt Ca mơ màng tiến vào giấc mộng.
Nhìn thấy bản thân ngồi trên thềm nhà phủ kín băng tuyết, lạnh đến nổi không thể hô hấp, mười ngón tay trần tr.ụi run rẩy cố níu giữ cán đèn.
Cứ đứng như vậy, đứng rất lâu, gió tuyết phủ kín thân thể, đôi mắt từng trong trẻo giờ đây vẩn đục màu máu, từng tiếng nấc nghẹn cố nén ở trong lồng ngực.
Trước mặt nàng là tuyết rơi phủ kín lối, là hơi sương đọng trên mộ bia hoen ố, là đau thương giăng trắng mái đầu xanh.
Nàng lại mộng thấy cảnh tượng đêm đông năm đó, thấy bát gia gục chết trên nền tuyết lạnh giá, thấy nấm mộ hoang tàn không người hương khói.
Nàng là oan hồn vất vưởng không nơi trở về, dùng tất cả thời gian còn lại bảo vệ mộ bia của người.
Người đi trà lạnh, vết xe ngựa từ lâu đã không còn lưu lại trên bãi cỏ xanh.
Tuyết rơi thật dày, thật lạnh, thật tàn nhẫn.
Giở lên khăn trùm đầu của tân nương, là gương mặt thấm đẫm nước mắt, là nụ cười chan chứa bi ai.
Thật lâu trước đây nàng đã gả cho bát lang, người trong mộng đẹp đẽ rực rỡ như hoa hải đường, nước mắt như ngọc đứt trượt dài trên gò má.
Không phải nàng, mà là Phó Yên Ca.
Giấc mộng dai dẳng đeo bám Phó Tuyệt Ca, vừa thiếp đi lại nhìn thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt cùng dáng vẻ đau đớn cùng cực của bát gia.
Chờ đợi lâu như vậy, kiên trì đến như thế nếu tương lai vẫn không thể thay đổi nàng có thể làm được gì đây?
Lẽ nào cùng bát lang đồng quy vu tận làm một đôi quỷ phu thê?
Đau đớn nhất không phải là không có được cũng không phải có được lại mất đi mà là biết trước đã không có được vẫn không thể ngừng ôm hy vọng.
Phó Tuyệt Ca từng trộm nghĩ, nếu cùng nhau chết đi có phải sẽ thoải mái hơn bây giờ?
Không đau đớn, không lo sợ, không mệt mỏi, chỉ hai người phiêu lãng khắp thiên nhai hải giác.
Kì thật nàng không sợ khổ, không sợ đau, không sợ mệt, nàng chỉ sợ người bên cạnh bát lang không phải là nàng...
Nguyện dùng tất cả lòng thành hướng về phật tổ từ bi đổi lấy người một đời bình an khoái hoạt.
Nheo nheo mắt chống đỡ ánh sáng chói loà từ cửa sổ truyền đến, Phó Tuyệt Ca nhịn không được thổn thức, đêm nay ngắn ngủi không đủ lấp đầy nỗi nhớ trong tim.
Bát gia dịu dàng lại chu đáo siết chặt vòng tay, ngọc thủ tinh xảo nhịp nhàng vỗ về tấm lưng phủ kín những vết sẹo, đau lòng đặt trên đỉnh đầu nàng một nụ hôn.
"Ta phải đi rồi."
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, hình ảnh bát lang từng chút bị làn nước mắt làm mờ dần đi: "Ta nằm mộng, mộng thấy ngài không về nữa, ngài bỏ ta một mình...!ngài lại không giữ lời hứa..."
Lời muốn nói nghẹn chặt trong cổ họng, nhìn tiểu ngốc khổ sở như vậy trong khoảnh khắc nàng đã nghĩ sẽ không rời đi nữa.
Cô nương này nhỏ bé như vậy, nhu nhược như vậy lại vì nàng mỗi ngày đều phải chống đỡ giả vờ kiên cường, gặp chuyện cũng không có người để dựa dẫm.
"Nếu ta không đi sau này phu thê chúng ta sẽ thật sự trở thành cá nằm trên thớt tuỳ ý người khác chém giết." Đông Phương Tầm Tuyết mân mê gương mặt nhỏ của nàng, thương xót lau đi giọt nước mắt: "Không vì người nào khác, ta làm tất cả chỉ vì nàng vaà hài tử, vì nàng xứng đáng có được cuộc sống thật tốt."
"Ta chỉ cần ngài, chỉ cần một mình ngài thôi!" Phó Tuyệt Ca không thể tiếp tục đeo chiếc mặt nạ kiên cường nữa, nàng ôm ghì lấy đối phương mà nức nở khóc như một đứa trẻ: "Đừng đi nữa! Đừng đi nữa được không? Ta cầu ngài, cầu ngài đừng đi!!"
"Lão bát!!"
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, lục gia bắt đầu mất kiên nhẫn nói vọng vào: "Không còn thời gian nữa đâu, chúng ta phải lập tức lên đường kẻo phụ hoàng sinh nghi."
Phút yếu đuối nhường chỗ cho tia lý trí còn lại, Đông Phương Tầm Tuyết đỡ lấy hai vai run rẩy kịch liệt của nàng: "Ta phải đi bằng không nàng sẽ gặp nguy hiểm, không chỉ chúng ta mà tứ nương tử, nhị hoàng tỷ, lục hoàng huynh và cả A Xán bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Phó Tuyệt Ca khóc không thành tiếng, yếu ớt nắm lấy góc áo phu quân, đau đớn mím chặt môi rướm máu.
Đông Phương Tầm Tuyết đè nén chua xót trong lòng dùng sức gỡ tay Phó Tuyệt Ca, nhanh chóng bước xuống giường mặc lại y phục rồi bước ra ngoài cửa.
"Bát lang!!"
Đông Phương Tầm Tuyết kiên định quay đầu lại nhìn nàng: "Chờ ta, ta nhất định trở về với nàng."
Phó Tuyệt Ca không thốt nên lời, gục đầu vào chăn khóc nức nở, đến khi bát gia rời đi cũng không nói được một lời đưa tiễn.
A Xán lập tức chạy vào đem nàng kéo ra khỏi đống chăn hỗn loạn, lùa vội tóc dài qua hai bên đỡ lấy gương mặt nhem nhuốc nước mắt nước mũi: "Lệnh ái ngài đừng khóc nữa, bát gia đã đi rồi, bát gia nhất định sẽ trở lại mà."
"Ta sợ, ta rất sợ..." Phó Tuyệt Ca vùi đầu vào lòng A Xán gào khóc: "Ta sợ bát gia sẽ chết, ta sợ bát gia không thể trở về nữa, tại sao luôn là ta phải chờ đợi?"
"Sẽ