Sự kiên nhẫn nàng dành cho tứ nhân tra ít đến đáng thương, nhăn nhó khó chịu mang dĩa đường quả qua chỗ khác tiếp tục xếp.
"Nàng hà tất phải làm khổ mình sống ở nơi tồi tàn như vậy? Đi với ta ít nhất cuộc sống sẽ dễ dàng hơn bây giờ.
Coi như ta cầu xin nàng, chúng ta làm một giao dịch, nếu nàng vẫn cảm thấy ở bên ta không bằng ở bên lão bát thì ta sẵn sàng thả nàng đi.
Chỉ cần là thứ nàng muốn, dù có là tinh tú hay hậu vị, tất cả ta đều sẽ cho nàng hết."
"Vậy ngài cùng ta làm một giao dịch đi." Phó Tuyệt Ca lưu loát chỉ tay ra ngoài cửa: "Trở về, mười năm không tìm ta, ta lập tức gả cho ngài."
Đông Phương Tầm Liên bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trần nhà thở dài một hơi: "Đừng ngốc nữa, Tuyệt Ca, nàng đã không có quyền lựa chọn từ rất lâu rồi."
"Dù ta không có quyền lựa chọn vẫn sẽ không gả cho ngài.
Đừng cố chấp nữa, người ngốc nghếch mới là ngài, phải làm thế nào ngài mới chịu hiểu ra đây?"
"Nàng không hiểu! Rõ ràng nàng phải thuộc về ta, rõ ràng chúng ta từng là phu thê, rõ ràng nàng người nàng yêu là ta, vì cái gì người buông tay lại là ta chứ?"
Phó Tuyệt Ca quá mệt mỏi rồi, nàng không muốn tiếp tục tranh cãi chuyện này nữa, sao cũng được, tứ nhân tra muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Nhân lúc tứ nhân tra không chú ý nàng kéo từ trên búi tóc một chiếc thoa giấu vào tay áo.
"Tuyệt Ca nàng hôm nay không cùng ta hồi kinh, ta liền ở lại đây đợi đến khi nàng chấp nhận ta!"
Dứt câu, Đông Phương Tầm Liên tìm ghế ngồi xuống, cao ngạo hất cằm liễm mắt nhìn Phó Tuyệt Ca.
Phó Tuyệt Ca không có tâm tình chơi đùa, mặc kệ Đông Phương Tầm Liên ăn vạ bản thân tiếp tục làm những việc cần làm.
A Xán đứng một khoảng xa không nghe rõ lệnh ái và tứ gia nói gì, chỉ đành đảo mắt nhìn qua Lý Y Cách, quả nhiên nhận được cái lắc đầu bất lực từ hắn.
Xem ra tượng phật lớn này trong hôm nay chưa thể dọn ra ngoài được, các nàng chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ.
Dùng ánh mắt ra lệnh A Phỉ mang trà nước ra cho tứ gia.
Trong lúc mở gói giấy của cao điểm ra Phó Tuyệt Ca sực nhớ một chuyện, đêm nay không phải là trừ tịch sao? Tứ nhân tra sao có thể ở đây cả ngày mà không bị hoàng đế quở trách?
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một khả năng tứ nhân tra viện cớ tuần doanh trốn đến đây.
Do dự hồi lâu Phó Tuyệt Ca cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hướng A Xán đang nấu nướng gọi một tiếng.
"A Xán, mang dĩa mới đến."
A Xán vẫn chưa biết chuyện nhanh chóng chạy đi lấy dĩa, lúc đặt dĩa xuống cổ tay lại bị lệnh ái nắm lấy.
Lệnh ái nhún ngón tay vào nước viết liên tục mấy chữ lên mặt bàn, mặc dù có hơi nghuệch ngoạc nhưng A Xán đọc ra được đối phương muốn nàng tìm Lý Y Cách.
Dùng tay áo lau đi nước trà trên bàn, Phó Tuyệt Ca lại viết tiếp thêm mấy chữ, A Xán rốt cuộc cũng hiểu nàng muốn nói gì.
Tìm Lý Y Cách để hắn truyền tin ra ngoài, nói tứ gia lén lút ở ngoại ô gặp gỡ quan lại phú hào khiến hoàng đế sinh nghi triệu tứ gia hồi kinh.
A Xán phân vân, nàng phải làm sao truyền tin cho Lý Y Cách đây?
Phó Tuyệt Ca đảo mắt nhìn ra sau lưng, hắng giọng ho một tiếng, lớn tiếng nói cho Lý Y Cách ở cửa nghe thấy: "Lý Y Cách, Đại nương tử của ngươi nói nàng thân thể không khoẻ, mấy hôm nay ăn không ngon miệng.
Ta nghĩ chắc là nàng mang thai rồi, ngươi đưa nàng đi tìm đại phu khám đi."
"L-Lệnh..."
A Xán mặt đỏ bừng bừng, lệnh ái sao có thể nói ra mấy lời này chứ!?
Lý Y Cách cũng xấu hổ không kém, qua một lúc mới hiểu ẩn ý trong câu nói của chủ tử nương nương.
Trước gọi thêm hai người vào canh chừng tứ gia, sau đó mới bước đến chỗ A Xán nắm lấy bàn tay nàng dẫn ra cửa.
A Xán tay bưng chặt miệng, vệt đỏ lan dài đến vành tai, suốt đường đi chỉ biết cúi đầu nhìn mũi giày.
"Hửm?" Đông Phương Tầm Liên nhìn theo bóng lưng hai người, nghi hoặc liếc Phó Tuyệt Ca: "Bọn họ thành thân lúc nào sao bản vương không biết?"
"Hạ nhân thành thân cũng cần phải báo cho ngài biết sao? Là bát lang làm chủ, ta chỉ giúp bọn họ chuẩn bị lễ đường mà thôi."
"Nàng có thể ngừng gọi bát lang được không? Chói tai chết được!"
Phó Tuyệt Ca chẳng buồn phản ứng, đem hai dĩa đường quả đặt lên bàn, kiểm tra trái phải xem còn sót thứ gì không.
Tuy trừ tịch năm nay lại không có bát gia bồi cạnh nhưng cũng không thể lơ là thiếu sót.
"Tuyệt Ca nàng thật sự rất đẹp, rất rực rỡ, so với minh nguyệt còn toả sáng hơn gấp nhiều lần." Đông Phương Tầm Liên gác cằm lên mặt trong bàn tay, say sưa ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của Phó Tuyệt Ca: "Ta từng có một giấc mộng nhìn thấy nàng ở trong trù phòng chuẩn bị tảo thiện, hai má hồng hào lấm tấm mồ hôi, vừa trông thấy ta bước vào nàng liền ngoái đầu mỉm cười cong cả hai mắt.
Đó là nụ cười đẹp nhất ta từng gặp, cả đời này ta cũng không thể nào quên được."
Phó Tuyệt Ca nhận lấy bình hoa từ tay A Phỉ tìm một chỗ bài trí, hoàn toàn không nghe mấy lời huyên thuyên vô nghĩa của tứ nhân tra.
Hoa có đẹp cũng chỉ nở một lần, người có đẹp cũng không thuộc về nhau.
"Nàng nói tại sao ta lại thích nàng đến như vậy? Thích nàng đến mức tâm trí không thể nghĩ đến ai khác, dù là làm việc hay nghỉ ngơi cũng đều nhớ đến nàng.
Tuyệt Ca, chúng ta đã lâu không gặp, nàng thành thực nói cho ta biết nàng có nhớ ta chút nào không?"
"Không."
Không nghĩ Phó Tuyệt Ca sẽ trả lời dứt khoát đến vậy, sắc mặt Đông Phương Tầm Liên có điểm khó coi, cầm lấy trản trà trên bàn lắc nhẹ vài cái khiến nước trà sóng sánh tràn ra ngoài.
"Cũng đúng, lão bát đắc thế nàng sống cũng thoải mái hơn, làm gì có tâm trí nghĩ đến một hoàng tước thất sủng như ta.
Nghĩ kĩ lại ta trước đây đã quá vội vàng bản thân vẫn chưa làm được gì đã hứa hẹn với nàng mới khiến nàng nảy sinh ác cảm với ta.
Nhưng lần này thì khác, chỉ cần nàng gật đầu ta có chết cũng phải trở thành Thái tử, hậu vị thậm chí là sinh mạng này đều giao cả vào tay nàng.
Tuyệt Ca, vẻ đẹp của nàng, tình yêu của nàng thậm chí là linh hồn của nàng đều phải thuộc về ta."
Phó Tuyệt Ca ngồi xổm trên đất gắp than từ bao lớn vào từng chậu than, được lưng chậu thì A Lệ sẽ bưng đi.
Biết rõ Phó Tuyệt Ca không quan tâm đến lời bản thân nói nhưng Đông Phương Tầm Liên vẫn kiên nhẫn tiếp tục: "Ta không bức nàng, nàng chưa cần vội tiếp nhận ta chỉ cần cho ta cơ hội là được rồi."
Gắp khối than cuối cùng vào chậu, Phó Tuyệt Ca cầm một bên cùng A Lệ bưng chậu than đến chỗ góc phòng gần với giá sách.
Ngồi xuống xắn tay áo dàn đều than khắp chậu rồi nhận lấy mồi lừa từ tay A Lệ thả xuống, than lửa tí tách phát ra tiếng nổ nho nhỏ.
Cầm nắp lồng bên cạnh đậy lên chậu than, mùa đông hanh khô không cẩn thận rất dễ xảy ra hoả hoạn.
Gió lạnh lẽo thổi, đáp lại nàng là tiếng thở đều đều của những con người trong phòng.
Đông Phương Tầm Liên thở dài một tiếng, tay vỗ vào đùi phát ra âm thanh thu hút Phó Tuyệt Ca: "Nàng vẫn không muốn trả lời ta?"
"Đêm nay là trừ tịch ta không muốn cãi nhau với ngài." Phó Tuyệt Ca phủi tay đứng dậy, nhìn lướt qua Đông Phương Tầm Liên vẫn kiên trì đợi nàng: "Ngài đi về được rồi."
"Ta đã nói nếu nàng không cho ta một câu trả lời ta sẽ không đi."
"Tuỳ ngài."
Phó Tuyệt Ca xoay người đi về trù phòng, không quên nhắc nhở nàng một câu: "Đêm nay là trừ tịch, đừng để người khác bắt được lỗi sai của ngài."
Đông Phương Tầm Liên nghi hoặc nheo mắt nhìn: "Tuyệt Ca nàng đừng nghĩ nói như thế ta sẽ từ bỏ hồi kinh."
Đáp lại nàng vẫn là tiếng gió thổi lạnh lẽo bên khung cửa sổ hai tấc vuông.
Không biết qua bao lâu Phó Tuyệt Ca bước ra, trên tay bưng một khay lớn đựng bốn bát giáo tử nóng hổi, mặt trên nước canh cho một chút dầu tạo độ bóng tăng cảm giác ngon miệng.
Đông Phương Tầm Liên chỉ mới hai lần được thưởng thức trù nghệ của Phó tiểu ngốc, vừa nhìn thấy nàng mang giáo tử ra liền nôn nóng muốn nếm thử.
Phó Tuyệt Ca đặt một bát xuống trước mặt tứ nhân tra: "Trừ tịch phải ăn giáo tử, cho ngươi một phần, ăn xong thì đi đi."
"Ta vẫn còn muốn cùng nàng quá niên* đây." (Đón năm mới)
Hào