Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 227


trước sau


Một giọng nói quen thuộc xen vào cuộc trò chuyện của ba người, Phó Tuyệt Ca không nhìn cũng biết là ai, đầy mặt ghét bỏ nép sát vào lưng bát gia trốn tránh.

Đông Phương Tầm Liên vân đạm phong khinh rời khỏi chỗ ngồi bước đến trước mặt sứ giả Mông Cổ cầu hoà: "Chúng ta đấu một lần nữa, vẫn quy tắc cũ ai điểm cao nhất thì thắng, ngươi thấy thế nào?"
"Hừ! Hai vị hoàng tước của Đại Minh đều đã lên tiếng bản vương còn cố truy cứu há chẳng phải đang tạo cơ hội cho các ngươi cười nhạo bản vương nhỏ nhen?"
Sứ giả Mông Cổ cười lạnh một tiếng nửa như giễu cợt nửa như tức giận, chậm chạp chấp hai tay ra sau lưng, nheo nheo đôi mắt hẹp dài đánh giá Phó Tuyệt Ca.

"Chuyện này do ngươi gây ra thì ngươi phải là người giải quyết! Bản vương muốn thay đổi quy tắc thi đấu, và ngươi cũng phải tham gia trận đấu này."
Nghe sứ giả Mông Cổ nói xong Phó Tuyệt Ca nhịn không được bật cười: "Sứ giả đại nhân yêu cầu thi đấu với một quân quý nhu nhược như ta không sợ mất mặt sao?"
"Quân quý Mông Cổ bọn ta từ nhỏ đã quen với đao kiếm, kỵ mã xạ tiễn đều phi thường thành thục, lẽ nào quân quý trung nguyên lại vô dụng đến nỗi không làm được gì?"
"Sứ giả, ngươi quá đáng rồi." Đông Phương Tầm Tuyết nóng lòng muốn giải cứu Phó Tuyệt Ca nên lời lẽ thốt ra cũng trở nên khó nghe hơn: "Quân quý Mông Cổ các ngươi lớn lên ở thảo nguyên, tính cách hoang dã sao có thể so bì với khuê các cô nương Đại Minh bọn ta? Nếu ngươi muốn đấu thì trở về Mông Cổ mà đấu, Phó tam lệnh ái không cần thiết phải đấu với ngươi."
"Vậy chứng tỏ Đại Minh các ngươi sợ thua Mông Cổ bọn ta, dù là tước quý hay là quân quý đều là một đám rùa rụt cổ không có cốt khí!"
Tràng cười inh ỏi từ hai bên khán đài truyền đến, bọn họ không chỉ cười nhạo ba người mà còn cười nhạo cả Hoàng thượng, cả Đại Minh!!
Hoàng đế sắc mặt âm trầm, lặng lẽ lắng nghe màn trao đổi giữa bốn người, trong lòng đã hạ xuống quyết tâm.

Trận này có thể không thắng nhưng không thể để sứ thần thập phương nhạo báng thiên triều nhu nhược.
"Cứ theo sứ giả Mông Cổ mà theo, quy tắc thi đấu để hắn quyết định."
"Hoàng đế Đại Minh nếu đã khoan dung đại phóng như vậy bản vương cũng không tiện làm khó các ngươi.

Coi như trận tỷ thí vừa rồi chúng ta hoà nhau, bản vương cùng ngươi tỷ thí kỵ mã kết hợp với xạ tiễn, thế nào?"
"Kỵ mã kết hợp với xạ tiễn?"
Trong lòng nổi lên dự cảm bất an, lờ mờ đoán được ý đồ của sứ giả Mông Cổ, Đông Phương Tầm Liên lập tức phản bác: "Không được, Phó tam lệnh ái không biết cưỡi ngựa!"
"Không biết cưỡi ngựa? Quân quý Mông Cổ bọn ta năm tuổi đã cưỡi ngựa rong ruổi khắp thảo nguyên rồi, quân quý Đại Minh lại không biết cưỡi ngựa!?"
Người lên tiếng là huynh đệ của sứ giả Mông Cổ, lời vừa dứt đám người Mông Cổ liền phá lên cười.

Một màn này vừa hay đâm vào chỗ đau của Phó Tuyệt Ca, một đám thô nhân hoang dã ngông cuồng không hiểu nghi lễ lại dám cười nhạo nàng? Dựa vào cái gì chứ?
"Cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, tiểu nữ chấp nhận lời thách đấu của sứ giả đại nhân."
Dưới khán đài Phó Công tước suýt chút hất đổ cả bàn ăn, ôm ngực hổn hển thở dốc, nha đầu này đầu óc có vấn đề hay sao mà dám nhận lời thách đấu của sứ giả Mông Cổ?
"Hảo khí phách! Bản vương thích tính cách của ngươi!!" Sứ giả Mông Cổ sảng khoái ngửa đầu cười phá lên, tay chỉ vào tấm bảng rơm mà nói: "Nể tình ngươi là quân quý không biết kỵ mã xạ tiễn, bản vương để ngươi và bát gia cùng một đội, một mình bản vương sẽ đấu với hai người các ngươi.

Quy tắc như cũ, điểm cao hơn thì thắng, thế nào? Các ngươi có sáu lượt, bản vương chỉ có ba lượt, ngươi sẽ không nói bản vương hiếp người quá đáng đi?"

Lời lời sứ giả Mông Cổ thốt ra không có một ý tốt, đều là chế giễu nàng quân quý vô dụng làm vướng tay vướng chân người khác.

Phó Tuyệt Ca nghiến chặt răng, không chút khách khí đánh gãy lời hắn: "Không cần sứ giả đại nhân nhượng bộ, bọn ta chỉ cần ba lượt."
"Úc? Ngươi xác định? Nếu ngươi sợ có số lượt nhiều hơn mà vẫn thua thì quá mất mặt, bản vương có thể cho ngươi bốn lượt, không xấu hổ nữa đi?"
"Ngươi..."
"Bốn lượt!"
Hoàng đế lạnh lẽo quắc mắt nhìn xuống hai người: "Hảo hảo thi đấu."
Tuy nhiều hơn một lượt nhưng vướng một quân quý không biết kỵ mã xạ tiễn, trận này sứ giả Mông Cổ đã nắm chắc bảy phần thắng.

Dù thêm một lượt hay một trăm lượt đi chăng nữa kết quả vẫn như vậy.
Phó Tuyệt Ca liếc mắt nhìn, xung quanh tản mát sát ý, dựa vào đám người này cũng dám khinh thường nàng? Lợi hại thì xuống đây mà thi đấu, đã phải dùng đến quân quý để kéo lại mặt mũi còn lớn tiếng quát nạt, không thấy xấu mặt hay sao?
"Phó tiểu ngốc nàng làm được không?" Đông Phương Tầm Liên khẩn trương đè thấp giọng nhắc nhở: "Cưỡi ngựa không đơn giản như nàng nghĩ đâu phải..."
Còn chưa nói hết câu Phó Tuyệt Ca đã xoay người đi lấy ngựa, Đông Phương Tầm Liên đầy mặt xấu hổ cúi đầu đằng hắng một tiếng chậm rì rì quay về chỗ ngồi.
Giáo đầu dẫn ra một con ngựa cái tương đối ngoan ngoãn, Phó Tuyệt Ca kiểm tra một lúc không thấy có gì bất thường mới leo lên ngựa.

Bất quá bục giẫm có hơi cao nên khi leo lên ngựa vô cùng vất vả, loạt hành động này của nàng rơi vào mắt đám sứ giả Mông Cổ liền biến thành trò cười.
Quá đáng!
Bục giẫm chỉnh theo vóc dáng của tước quý, một quân quý như nàng leo lên khó khăn có gì đáng cười chứ!?
Còn đang hậm hực trong lòng thì bát gia đã thúc ngựa đến bên cạnh mềm mại trấn an nàng: "Đừng sợ, thua thì thua, nàng cẩn thận là được."
"Sẽ không." Phó Tuyệt Ca tràn ngập tự tin hứa hẹn: "Ngài quên ta là ai rồi sao?"
Đông Phương Tầm Tuyết phì cười, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: "Là nương tử của ta."
Hai má bánh bao lập tức biến hồng, ngượng ngùng xoắn dây cương ngựa, đã lúc nào rồi bát lang còn nói mấy lời này a!?
Quy tắc thi đấu thay đổi nên trường đấu cũng phải sắp xếp lại, bảng rơm đặt xa hơn, đoạn đường cũng dài hơn.

Cách thức thi đấu vô cùng đơn giản, chính là cưỡi ngựa chạy về phía bảng rơm, xác định khoảng cách thích hợp thì phóng tiễn.

Điểm số tính bằng số lượng mũi tên không tính khoảng cách nên Phó Tuyệt Ca vẫn có thể tiến sát đến bảng rơm mà bắn, việc này không hề phạm quy.
Bất quá Phó Tuyệt Ca không phải loại người như vậy, nàng đã chấp nhận thi đấu thì sẽ không làm những chuyện tự bôi nhọ bản thân.
Ngựa vào vị trí xuất phát, một tiếng chiêng vang lên ba con ngựa như tiễn rời cung lao băng băng về phía trước.


Kẹp giữa hai con tuấn mã cao lớn con ngựa cái thuần bạch của Phó Tuyệt Ca chẳng khác nào tiểu miêu đứng cạnh lão hổ, một chút khí thế cũng không có rất nhanh đã bị đẩy lui về phía sau.
Sứ giả Mông Cổ đắc ý cười lớn, nhìn qua bên cạnh phát hiện bát gia tầm mắt luôn ở trên người Phó Tuyệt Ca đang rơi ở phía sau: "Bát gia nếu luyến tiếc thì cùng nàng tản bộ đi, bản vương đi trước!!"
Dứt câu liền thúc ngựa chạy như điên, chẳng mấy chốc vượt qua Đông Phương Tầm Tuyết.
Hoàng đế sốt ruột đứng bật dậy, căng mắt nhìn một màn khói bụi mịt mù, quả nhiên bọn họ không thể thắng được sứ giả Mông Cổ.

Chút hy vọng còn lại cũng bị dập tắt, chán nản ngồi xuống long ỷ, thái giám đưa trà tới liền dứt khoát gạt đi.
Trên trường đấu Phó Tuyệt Ca cắn răng cố sức đuổi nhưng không thể nào bắn kịp tốc độ của sứ giả Mông Cổ, nàng chỉ có thể dùng điểm số để áp đảo đối phương.

Nheo mắt xác định khoảng cách tới bảng rơm, hai con tuấn mã đã sắp đến điểm thích hợp để xạ tiễn, Phó Tuyệt Ca liều một lần rút mũi tên sau vai gài vào cung tiễn.
Nàng chỉ có một mũi tên này, nhất định phải nhanh hơn sứ giả Mông Cổ và phải bắn trúng hồng tâm.
Khói bụi mịt mù, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một dáng người nhỏ bé vùng đứng dậy, sau đó sưu một tiếng mũi tên kịch liệt rung động cắm hẳn vào bảng rơm.
Phó Tuyệt Ca hổn hển thở dốc, trên môi treo ý cười, lâu ngày không luyện không ngờ vẫn có thể bắn trúng hồng tâm.
Khán đài tức thì nổ tung, bất khả tư nghị căng mắt quan sát hồng tâm, phía bảng rơm của Đại Minh đúng là có một mũi tên.

Đông Phương Tầm Liên khiếp đảm trợn mắt, bụi mù tan đi để lộ thân ảnh nhỏ bé ngồi vững vàng trên yên ngựa, một quân quý chỉ biết tú hoa khiêu vũ sao có thể kỵ mã xạ tiễn lợi hại đến vậy?!
Đông Phương Tầm Tuyết quay đầu nhìn, mãn nguyện bật cười, nương tử của nàng trước nay chưa từng thua ai!
Đưa tay ra sau rút ra ba mũi tên, Đông Phương Tầm Tuyết nheo mắt, dây cung căng đến mức tưởng chừng sắp đứt đến nơi.

Sưu một tiếng xé rách không khí, bụi mù tản đi, trên bảng rơm lại xuất hiện ba mũi tên cắm sâu vào hồng tâm.
Sứ giả Mông Cổ trực tiếp ngã nhào xuống đất, trừng mắt nhìn Đông Phương Tầm Tuyết rồi quay đầu nhìn Phó Tuyệt Ca, lừa gạt...!Đại Minh bọn họ lừa gạt hắn!!
Rõ ràng quân quý kia biết kỵ mã xạ tiễn nhưng ai cũng nói nàng không biết, còn ngăn cản nàng xuất mã mới khiến hắn tin tưởng nàng thật sự không biết gì.

Vậy mà vừa bước vào trường đấu đã bắn trúng hồng tâm, khoảng cách so với hắn còn xa hơn, rõ ràng bọn họ đang lừa gạt hắn!!
"C-Các ngươi...!các ngươi..."
Phó Tuyệt Ca ung dung thúc ngựa đến trước mặt sứ giả Mông Cổ, đôi đào hoa nhãn linh động không chút gợn sóng: "Thế nào? Sứ giả đại nhân lại muốn nói tiểu nữ gian lận? Ở đây có bao nhiêu cặp mắt bọn họ đều nhìn thấy mũi tên kia là do tiểu nữ bắn ra, hoàn toàn không có người khác giúp đỡ.

Hay là sứ giả đại nhân cảm thấy xấu hổ khi để thua một quân quý nhu nhược như tiểu nữ?"
Cung nữ ba chân bốn cẳng đỡ sứ giả Mông Cổ đứng dậy, còn chưa kịp chạm vào đã bị hắn lạnh lùng gạt phăng.

"Các ngươi lừa bản vương! Bọn họ rõ ràng nói ngươi không biết kỵ mã!"
"Tiểu nữ chưa từng nói bản thân không biết kỵ mã, là ngài tự mình nghĩ như vậy mà thôi." Phó Tuyệt Ca đắc ý giương khoé môi, tóc dài bay loạn trong gió, dáng vẻ giống như lạc thần trong tranh Cố tiên sinh: "Sứ giả đại nhân, ngài thua rồi, là

thua trong tay một khuê tú quân quý Đại Minh chưa từng cưỡi ngựa rong ruổi khắp thảo nguyên cũng không quen cầm thương lộng đao."
Dưới ánh mặt trời chói chang của mùa thu, Phó Tuyệt Ca toàn thân phát ra vô hạn hào quang, đẹp đẽ tinh xảo như mảnh phỉ thuý trong suốt được người thợ tài hoa nhất tự tay gọt giũa.

Đôi gò má bầu bĩnh phiếm hồng, mắt đào hoa ẩn chứa thuỷ quang, môi mỏng hơi nhếch tạo một độ cong đẹp đẽ.

Nữ nhân này không khác gì một vầng thái dương, đi đến đâu sẽ toả sáng đến đây, bất cứ ai đến gần cũng sẽ bị ánh sáng từ nàng làm cho chói mắt.

Trong mắt Chu Mạn Yên tràn ngập ngưỡng mộ nhưng cũng xen lẫn một tia chua xót, cô nương rực rỡ lộng lẫy như vậy có ai mà không thích? Có ai không muốn sở hữu?
"Lục lang."
Lục hoàng tước còn đang vui mừng vỗ tay thán thưởng Phó Tuyệt Ca, nghe Đại nương tử gọi vẫn quay đầu lại nhìn: "Đại nương tử không khoẻ trong người à?"
"Không có, thần thiếp thấy có hơi thất vọng về bản thân." Chu Mạn Yên nâng quạt che khuất nửa mặt dưới, nửa như ai oán nửa như than thở nói tiếp: "Nếu thần thiếp có thể giống Phó muội muội thì tốt biết mấy, nếu lục lang có một tiểu nương tử giống nàng thì tốt biết mấy."
"Hồ đồ, đang yên đang lành nói mấy lời này làm gì? Lão bát có bao nhiêu yêu thích Phó thị lẽ nào nàng không biết? Nàng sau này không được nói lung tung trước mặt lão bát miễn cho lão bát hiểu lầm chúng ta."
Chu Mạn Yên yếu ớt mỉm cười, gật đầu một cái coi như đã biết.
Kì thật nàng biết tước quý đều giống nhau, có một sẽ muốn thêm hai, nếu Phó Tuyệt Ca không phải người của bát gia thì lục lang sớm đã đem đối phương nạp vào phủ.
Trận tỷ thí kết thúc trong sự vui mừng của Đại Minh, Mông Cổ tuy không phục nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện, tiếp tục chống đỡ đến cuối buổi tiệc.

Rất may lão hoàng đế vẫn còn nhớ rõ Phó Tuyệt Ca sau lưng đầy sẹo không thể nạp vào hậu cung nên không gọi nàng lại.

Tuy nhiên hoàng đế vẫn sai thái giám mang phần thưởng đến cho nàng, chỉ có mấy món trang sức và vải vóc đơn giản, dĩ nhiên không thiếu cao trị sẹo.

Dẫu biết hoàng đế tà tâm chưa chết nhưng ít nhất nàng vẫn có lý do tiếp tục thoái thác, vui vẻ mang theo phần thưởng của mình quay về Triết Thân vương phủ đợi bát lang.
Giành được thắng lợi trước sứ giả Mông Cổ không chỉ giúp Đại Minh giữ được đích công chúa và một phần đất phong mà còn khiến sứ giả thập phương càng thêm kính trọng thiên triều.

Hoàng đế phi thường cao hứng cho thiết yến ba ngày ba đêm, còn đặc biệt cho phép bát gia được ở lại kinh thành từ đêm trừ tịch đến hết đêm mồng một nguyên đán tiết.
Tuy chỉ vỏn vẹn một ngày ngắn ngủi nhưng chí ít vẫn có cơ hội bầu bạn bên cạnh tiểu ngốc, Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng không thôi, sau khi tạ ân xong thì lập tức quay về Triết Thân vương phủ.
"Thật sao? Ngài thật sự được ở lại kinh thành một ngày?"
Phó Tuyệt Ca kích động hét toáng lên, mừng mừng rỡ rỡ túm chặt cánh tay bát gia lắc tới lắc lui: "Vậy ta có thể ở trong phủ với ngài có phải không? Có phải không?"
"Đó là tất nhiên." Đông Phương Tầm Tuyết dang tay kéo nàng vào lòng, ở trên đỉnh đầu dịu dàng vỗ về: "Phụ hoàng thiết yến ba ngày ba đêm, ta vẫn còn được ở lại kinh thành thêm ba ngày, nàng cứ việc ở lại Triết Thân vương phủ với ta."
Cố an ủi bản thân không được khóc nhưng Phó Tuyệt Ca vẫn không nhịn được thổn thức: "B-Bát lang, ngài nửa năm qua sống thế nào? Mặc tướng quân và Thẩm phó tướng có chiếu cố tốt cho ngài không?"
"Chẳng phải chúng ta vẫn trao đổi thư từ sao? Nàng không cần lo lắng cho ta, ở quân doanh ta sống rất tốt, đám tiểu binh tiểu tốt đó căn bản không dám làm gì ta.

Trái lại là nàng, ta nhận được thư của Lý Y Cách hắn nói tứ hoàng tỷ từng đến chỗ nàng một lần sau lần đó nàng ta có lại đến không?"
"Không có, từ sau khi Lý Y Cách đến Mân Chiết thì tứ gia không còn thời gian quấy rầy ta nữa." Phó Tuyệt Ca lúng túng chà lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào dặn dò nàng: "Mặc dù quân vụ quan trọng nhưng ngài không được bỏ bữa, cũng không được lơ là với bản thân.


Mấy ngày trước nhàn rỗi ta có may một ít áo ấm chốc nữa sẽ bỏ vào hành lý của ngài, vào đông rồi nhất định phải mặc ấm, không được ngại phiền mà không mặc đó!"
"Đều nghe theo nàng."
Đông Phương Tầm Tuyết giữ kỹ nàng trong ngực, bàn tay liên tục v.uốt ve tấm lưng nhỏ gầy an ủi: "Chuyện nàng sai Lý Y Cách làm ta cảm thấy không tồi, nếu có thể sớm ngày vạch trần tứ hoàng tỷ nhận hối lộ của thương nhân thì càng tốt.

Phía quân doanh ta cũng đã có sắp xếp, bọn họ phân nửa đều là người của ta nhưng quân lực vẫn không đủ, chỉ sợ sẽ phải mất ba bốn năm mới giải quyết xong."
Phó Tuyệt Ca nghe như ngũ lôi oanh đỉnh: "B-Ba bốn năm?"
"Phải, Bạch tướng quân là tiền triều công thần, quyền lực sớm đã bành trướng khắp nhiều châu nhiều huyện, ta cũng không dám tuỳ tiện đả thảo kinh xà.

Chuyện mưu phản phức tạp rắc rối liên quan đến nhiều người, nhị hoàng tỷ bọn họ cũng đã tận lực rồi nhưng vẫn chưa có manh mối..."
"Tại sao a? Chúng ta bao nhiêu người, chỉ điều tra một Bạch gia lại mất nhiều thời gian như vậy?"
"Nếu có thể công khai điều tra thì nửa năm một năm sẽ có kết quả nhưng chúng ta lại đang âm thầm điều tra.

Nhị hoàng tỷ, lục hoàng huynh đều bị phụ hoàng kiêng kỵ, trong triều cũng không có mấy người dùng được, quanh đi quẩn lại vẫn phải tự mình tra xét ngọn nguồn.

Ta thân ở quân doanh không thể giúp đỡ bọn họ, thật sự là không thể nhanh hơn được nữa." Đông Phương Tầm Tuyết biết rõ tiểu ngốc có bao nhiêu mong ngóng nàng hồi kinh nhưng dưới tình thế thân bất do kỷ nàng vô pháp thay đổi tình hình: "Tiểu ngốc cho ta một chút thời gian nữa, ta nghĩ rất nhanh thôi sẽ có kết quả, chúng ta..."
"Ta còn có thể làm gì khác sao?"
Phó Tuyệt Ca nhắm chặt mắt hít một hơi thật sâu đau buốt lồng ngực: "Ngài lại hứa hẹn, ngài lại bắt ta chờ đợi..."
"Tiểu ngốc, xin lỗi, ta biết bây giờ ta nói gì cũng đều vô nghĩa nhưng ta sẽ không để nàng chờ đợi vô ích đâu."
Đông Phương Tầm Tuyết nắm lấy hai vai Phó Tuyệt Ca bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình, nếu có thể nàng thậm chí muốn đem tim mình móc ra để tiểu ngốc hiểu được tình cảm của nàng có bao nhiêu chân thành.
"Cho ta thêm một chút thời gian, năm à không bốn năm, bốn năm sau ta là Đại Minh hoàng đế còn là sẽ là Đại Minh Hoàng hậu!"
Phó Tuyệt Ca vẫn nhắm nghiền mắt, nặng nề trút một tiếng thở dài, lựa chọn ở bên cạnh bát gia là nàng dù không muốn vẫn phải chấp nhận hiện thực tàn khốc.
"Ngài không cần hứa hẹn, chỉ cần ngài trở về là được, ta..." Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, mắt chan chứa nước, nghẹn ngào mấp máy đôi môi: "Ta chờ được mà."
Đông Phương Tầm Tuyết siết chặt nắm tay, thầm mắng bản thân bất tài vô dụng, chính nàng cũng không nhớ rõ đã phải để tiểu ngốc chờ đợi bao nhiêu lần.

Luôn là nàng khiến tiểu ngốc thất vọng, nàng có tư cách gì mà hứa hẹn, thậm chí để cả việc ở bên cạnh tiểu ngốc nàng cũng không xứng.
Dứt khoát đem tiểu ngốc ôm về giường, ôn nhu cẩn thận đặt nàng nằm xuống, ngón tay thon dài m.ơn tr.ớn gò má phiếm hồng non nớt.

Phó Tuyệt Ca nhắm mắt hưởng thụ cử chỉ dịu dàng trìu mến của bát lang, nén xuống nỗi chua xót trong lồng ngực, cố chiếm giữ chút hơi ấm quen thuộc để lần xa cách tiếp theo không quá thống khổ.
"Nếu nàng muốn từ bỏ cứ nói với ta." Đông Phương Tầm Tuyết lời nói nhẹ bẫng nhưng lòng lại trĩu nặng: "Ta nhất định không miễn cưỡng nàng, chỉ cần là thứ nàng muốn có phải vượt qua đao sơn hoả hải ta cũng nhất định tìm về."
Phó Tuyệt Ca yếu ớt lắc đầu, thứ nàng muốn duy nhất chính là chân tâm của bát gia, những thứ khác nàng đều không cần.
Nụ hôn mềm mại rơi xuống phiến môi thơm hương hoa, da thịt chạm da thịt, tóc dài đan tóc dài, ánh mắt khoá chặt vào nhau, đời này kiếp này chỉ vì đối phương mà kiên trì.
Nhược quân tri thiếp thân tâm,
Nguyện dữ quân tương bạn....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện