Bầu không khí trong phòng cũng vì vậy mà trở nên ngột ngạt khó chịu, sau khi ăn cơm xong mọi người tách ra ai làm việc nấy. Riêng Phó Tuyệt Ca vẫn bình thản đi đến kệ sách lấy vài quyển dạy tú hoa ra xem, hy vọng có thể tú cho bát gia một tấm khăn thêu thật đẹp. Chủ đề vẫn chưa nghĩ ra nhưng với tước quý thì hồ điệp hoa thảo có chút không thích hợp, nhưng thêu phượng hoàng sợ rằng khiến Hoàng hậu hiểu lầm. Nghĩ đi nghĩ lại thêu cẩm lý là tốt nhất, tương truyền cẩm lý hóa long coi như chúc bát gia tương lai đạt được ngôi cửu ngũ chí tôn.
Phần vải thêu và kim chỉ hẳn phải cầu viện nữ quan rồi.
Hứa Trinh buồn bực đạp chân bàn một cái mới chịu quay về giường ngủ, mọi người xung quanh cũng lần lượt kéo chăn thổi đèn. Phó Tuyệt Ca vốn dĩ còn đang đứng ở kệ sách thì bốn phía chìm vào bóng đêm, âm thầm trút một tiếng thở dài cất lại sách về chỗ cũ rồi lò mò tìm cách quay về giường.
Xung quanh đặc biệt yên ắng, gió lùa qua khung cửa sổ phát ra tiếng ù ù nặng nề. May mắn tiết trời nhập xuân không có gió lớn cũng không có tuyết rơi bằng không ban đêm nhất định sẽ bị cóng chết.
Hươ tay tìm kiếm tay nải ôm chặt vào lòng thoải mái hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm chặt mắt ngủ một giấc. Đêm này Phó Tuyệt Ca ngủ rất ngon, thẳng đến trời sáng mới tỉnh dậy, mọi người vẫn say sưa chìm trong mộng đẹp.
Hôm nay nàng phải đến Hoán Y Phòng phơi y phục.
Chống đỡ mệt mỏi leo xuống giường, cầm theo y phục ra sau bình phong thay đổi, đầu tóc cũng phải tự mình chải chuốt. Trước đây ở bên cạnh có mẫu thân chải đầu nhưng nhập cung rồi mọi thứ đều phải tự làm lấy. Loay hoay một lúc mới xong, Phó Tuyệt Ca vòng ra phát hiện Hứa Trinh đã thức, bốn mắt vô tình chạm nhau tràn ngập lửa giận.
Đối với loại người như Hứa Trinh, Phó Tuyệt Ca chẳng buồn day dưa, lưu loát bước thẳng ra khỏi phòng tiện tay đóng sầm cửa lại.
Đường từ phòng nghỉ Đông Viện đến Hoán Y Phòng không xa, đi tầm nửa khắc thời gian thì tới, bên ngoài có ma ma chờ sẵn hướng dẫn nàng vào trong làm việc.
“Ta nghe Phòng nữ quan nói về ngươi rồi, chút sơ suất nhỏ này không đáng phạt nhưng trước mặt cung nô mới vào cung phải nghiêm khắc một chút. Với cả nữ quan đại nhân căn dặn ta đối xử ngươi tốt một chút tránh để hai tay ngươi bị thương không thể tú hoa.”
“Nô tỳ đa tạ ma ma che chở.”
Ma ma đi trước dẫn đường còn Phó Tuyệt Ca lẽo đẽo theo sau, từ xa trông thấy rất nhiều cung nô đứng thành nhóm năm nhóm bảy cùng nhau vắt khô chăn màn. Đối với loại y phục quý giá của các vị nương nương thậm chí bọn họ còn không dám dùng sức vắt, nhẹ nhàng vuốt theo chiều vải trút bớt nước rồi kéo phẳng phơi trên sào.
Đưa Phó Tuyệt Ca đến trước mặt vài cung nữ đang phơi y phục, ma ma vỗ tay hai tiếng thu hút sự chú ý: “Người của Đông Viện đưa đến tiểu cô nương này phơi y phục bảy ngày, các ngươi hảo hảo dạy dỗ nàng. Tuổi tác nàng còn rất nhỏ nên y phục quý giá của nương nương hay chăn màn lớn đừng giao cho nàng kẻo làm hỏng mà bị chủ tử trách phạt xuống.”
“Vâng ma ma.”
Lão ma ma chỉ vào chậu gỗ trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Ở đó là khăn lụa của các chủ tử, ngươi học theo bọn họ phơi lên đi.”
Phó Tuyệt Ca lễ độ cúi đầu tiễn ma ma, rồi gật đầu chào hỏi những cung nữ đang làm việc xung quanh. Thấy nàng tuổi nhỏ nên cung nữ nhiệt tình hướng dẫn cách phơi làm sao không hỏng khăn của các vị chủ tử, sau đó mới chịu quay về làm việc của mình.
Công việc phơi khăn không tính là vất vả nặng nhọc, dựa vào lực đạo nho nhỏ của hài tử vô pháp làm hỏng được khăn lụa. Vắt vài cái miễn cưỡng trút hết nước mới phơi lên sào chuyên để phơi khăn, bất quá Phó Tuyệt Ca phải kiễng chân hết cỡ mới phơi lên được. Bước tiếp theo là cột hai góc khăn tránh gió thổi khăn phơi bay mất, sau khi khăn phơi khô sẽ chuyển đến phòng khác là phẳng.
Loay hoay hơn một canh giờ mới phơi xong chậu khăn lụa, hiện tại cũng đã qua giờ học luyện ở Đông Viện, Phó Tuyệt Ca cẩn thận đặt chậu về đúng vị trí rồi chạy đi kịp giờ học. Phía Hứa Trinh vẫn miệt mài giặt không hết y phục, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng nho nhỏ càng đi càng xa.
Phó Tuyệt Ca đến Đông Viên tương đối muộn, hướng nữ quan báo cáo rồi quay về chỗ ngồi của mình. Phòng nữ quan có vẻ như cố tình chờ Phó Tuyệt Ca nên đến bây giờ mới cho người bưng khung thêu đến từng bàn để mọi người tú hoa.
“Chủ đề hôm nay là Phượng Hoàng.” Dõi mắt nhìn xuống cung nữ đang nghiêm cẩn nghe giảng mà nói: “Phượng là con đực, Hoàng là con cái. Mặc dù mọi người đều dùng Long Phượng để ám chỉ nam nữ hòa hợp, nhưng căn bản Phượng và Hoàng là hai cá thể riêng biệt. Bản quan muốn nhìn thấy bức thêu của các ngươi thể hiện được sự khác biệt giữa Phượng và Hoàng, thời gian bốn canh giờ, bắt đầu từ lúc này.”
Phó Tuyệt Ca không nghĩ nữ quan sẽ cho ra nan đề, nhìn một lượt kim chỉ trên bàn rồi nhìn mọi người xung quanh đang loay hoay chưa biết phải tú gì. Đề mục là Phượng và Hoàng, không phải Phượng Hoàng đơn thuần, muốn thể hiện khác biệt cũng là vấn đề lớn. Trước đây nàng từng tìm hiểu cách tú phượng hoàng và ứng long, nhưng chưa từng nghiên cứu qua về Phượng hay là Hoàng.
Bần thần nhìn kim chỉ trên bàn rất lâu, trong đầu xuất hiện hình ảnh bát gia. Từ nhỏ bát gia được xem là nhân trung long phượng, thông minh kiệt xuất khó ai bì kịp, dùng hình tượng Phượng nhất định rất thích hợp. Phượng này phải vừa cơ linh uy vũ còn phải mềm mại dịu dàng, riêng Hoàng bản chất là giống cái thích hợp với sự uyển chuyển thướt tha.
Trong đầu phác họa hình ảnh Phượng và Hoàng hòa hợp phi thiên, Phó Tuyệt Ca thuận tay rút kim luồn chỉ, xác định vị trí trên mặt vải rồi đâm kim xuống thêu mũi đầu tiên. Phượng mang uy quyền đế vương dùng sắc vàng rực rỡ của dương quang làm chủ đạo, Hoàng giống cái màu sắc sẽ nghiêng về sẫm bạc của nguyệt quang. Ở đây tương tự với thuật âm dương hòa hợp, mỗi đường thêu đều tính toán kĩ lưỡng tuyệt đối không xảy ra sơ suất. Phó Tuyệt Ca còn chọn vùng vải phía trên thêu cửu trùng thiên rồi mới đến hình ảnh Phượng Hoàng song phi, đuôi dài cuộn lại tạo thành trời và đất.
Phòng nữ quan đợi qua nửa canh giờ bắt đầu đi xuống kiểm tra, đầu tiên là đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca quan sát bức thêu của nàng. Mặc dù chưa nhìn rõ được hình dáng như có thể thấy được bố cục tỉ mỉ, hình ảnh Phượng Hoàng phi thiên đặc biệt ưu mỹ đạt đến cảnh giới thoát tục.
“Ngươi nói Phượng và Hoàng của ngươi khác nhau ở điểm nào?”
Phó Tuyệt Ca mắt không rời mẫu thêu, kính cẩn mở miệng hồi đáp: “Phượng là con đực đại diện cho dương, Hoàng là con cái đại diện cho âm, âm dương hòa hợp cũng như thiên địa không thể tách rời. Ở đây ta tạo Phượng uyển chuyển nhưng không thiếu uy vũ, lông đuôi sặc sỡ to lớn chống đỡ trời. Còn Hoàng thì mềm mại kiều diễm, hướng lông đuôi xuống dưới tạo thành mặt đất.”
“Không tồi.” Phòng nữ quan đánh giá mẫu thêu lần nữa, càng nhìn càng hài lòng: “Quả nhiên là thiên tài hiếm có, Phó thị, nếu ngươi làm tốt mẫu thêu này trực tiếp dâng lên cho Thái hậu nương nương. Đến lúc đó không chỉ ban thưởng ngân lượng, có khi Thái hậu chuyển ngươi đến Ti Chế Phòng học luyện.”
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến: “Đa tạ nữ quan cất nhắc.”
“Tiếp tục đi.”
Đông Viện yên tĩnh kéo dài đến giờ dùng ngọ thiện thì nữ quan mới lên tiếng cho phép các nàng nghỉ trưa, tất cả mẫu thêu lưu lại trong viện do ma ma trông coi. Phó Tuyệt Ca một mình đi về phòng, giả vờ không nghe thấy tiếng bàn luận to nhỏ sau lưng, trong đầu quanh quẩn hình ảnh Phượng Hoàng song phi. Nàng không hy vọng mẫu thêu được dâng lên cho Thái hậu, nàng chỉ mong thông qua mẫu thêu đó có thể xin được từ chỗ nữ quan một ít kim chỉ và vải vóc. Thời gian gấp gáp nàng không thể trì hoãn thêm nữa, nhất định phải làm xong mẫu thêu cẩm lý trước khi nhập cung Quý phi nương nương.
Trong lúc dùng bữa không