Bị ném đau Phó Tuyệt Ca vẫn không rên một tiếng, chậm rì rì quỳ xuống sàn nhà khấu đầu với nàng: "Nương nương chỉ nhìn thấy nô tỳ được tứ gia xem trọng, được bát gia sủng ái lại không hề nhìn thấy nô tỳ vì bát gia đánh đổi những gì.
Vết sẹo sau lưng nô tỳ ắt hẳn nương nương là người rõ nhất, cả đời này cũng không thể xoá đi được.
Nhưng vết sẹo rõ ràng xấu xí như thế bát gia vẫn không từ bỏ nô tỳ, bởi vì nô tỳ dùng chân tâm đối đãi ngài, cho ngài ấm áp, cho ngài hy vọng mới đổi được chân tâm của ngài.
Thử hỏi nương nương ngài đã dùng chân tâm đáp lại Hoàng thượng hay ngài chỉ đem những cơn ghen vô cớ trút lên đầu những nữ nhân vô tội trong hậu cung này?"
"Vô tội? Ngươi nói đám tiện nhân đó vô tội? Nực cười!!" Hoàng hậu mỉa mai chỉ tay vào trán Phó Tuyệt Ca: "Bọn chúng giống ngươi vậy, cười một cái, nháy mắt một cái đã câu mất hồn phách của tứ lang.
Loại tiện nhân hồng nhan hoạ thuỷ này giữ lại chỉ hại quốc hại dân mà thôi."
"Quân quý khi yêu đều ích kỉ, nô tỳ minh bạch, nô tỳ từng nói đời này không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ bát gia.
Nhưng nếu bát gia trở thành cửu ngũ buộc phải nạp nữ nhi của công thần vào hậu cung nô tỳ cũng vui lòng đón nhận bọn họ.
Không phải nô tỳ hiểu chuyện mà nô tỳ quá yêu bát gia, không muốn ngài vì chuyện gì mà phiền não, nô tỳ nguyện ý hy sinh hạnh phúc của bản thân thành toàn cho bát gia..." Phó Tuyệt Ca ngước đôi đào hoa nhãn chứa đựng cả một bầu trời tinh tú điêu linh: "Đó mới gọi là chân tình, nương nương, ngài đã hiểu sai về tình yêu rồi."
Một tiếng tát tay chát chúa vang lên, bàn tay lạnh lẽo không ngừng run rẩy, hai mắt long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Tóc rũ xuống hai má, đầu hơi cúi thấp, nén nhịn đau đớn đưa tay vuốt nhẹ gò má, nương nương vẫn như năm nào nói một câu không hợp ý liền động thủ đánh người.
Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, gò má sưng tấy một khối, kiên định nhìn sâu vào mắt Hoàng hậu.
"Chỉ vì một người mà đánh mất lương tâm, ngài không xứng có được tình yêu!"
"Ngươi câm miệng!!" Hoàng hậu điên tiết xô ngã Phó Tuyệt Ca, nước mắt giàn dụa khắp mặt cũng không hề hay biết: "Tiện nhân! Ngươi câm miệng!!"
"Vì một người mà gánh trên vai hai tiếng độc phụ, Hoàng hậu nương nương, ngài có từng nghĩ bát gia sẽ vì ngài mà lo lắng thế nào không?" Phó Tuyệt Ca nói như hét lên, vùng dậy túm lấy cánh tay Hoàng hậu nương nương đem nàng ấn ngồi xuống nhuyễn tháp: "Bát gia là nhi nữ ngài chính tay nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, ngài lẽ nào không có chút tình cảm với bát gia sao? Bát gia tuổi nhỏ đã hiếu thuận, hiểu chuyện, chưa bao giờ làm ngài thất vọng chẳng phải đều vì kính trọng ngài sao? Tại sao ngài lại đẩy Du quý phi xuống hồ? Ngài không biết bát gia ở biên cương chịu bao nhiêu đau đớn, ăn bao nhiêu khổ hay sao? Hiện tại trong triều chỉ có nhị gia và lục gia có thể giúp đỡ bát gia, ngài tại sao phải đẩy bát gia vào bước đường cùng!?"
"Bản cung không có đẩy ả! Bản cung làm sao không biết chỉ có nhị gia giúp được bát gia? Bản cung cũng muốn Thường gia vực dậy, người có thể giúp bản cung chỉ có bát gia, bản cung tại sao phải làm như vậy chứ!?"
Rốt cuộc cũng nghe được lời thật lòng của Hoàng hậu, Phó Tuyệt Ca buông tay lùi lại hai bước, ngửa đầu lên trời hít một hơi nuốt xuống tất cả nước mắt.
"Ngài là mẫu hậu của bát gia, ngài sẽ không hại bát gia, nô tỳ tin tưởng ngài không đẩy Du quý phi nương nương xuống hồ.
Chuyện này nô tỳ nhất định nghĩ cách điều tra chân tướng sớm ngài giúp nương nương rửa sạch oan tình."
Hoàng hậu suy nhược gục đầu lên bệ cửa sổ cười dài trong nước mắt: "Nực cười, Hoàng thượng lẽ nào tin lời ngươi nói?"
"Lời nói có gì đáng tin chứ? Quan trọng là nhân chứng vật chứng."
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian nửa canh giờ sắp hết nàng phải nhanh chóng rời khỏi hoàng cung.
"Nô tỳ không thể ở trong cung quá lâu, nương nương hảo hảo nghỉ ngơi."
...
"Ngươi chắc chắn?"
A Bích kiên định gật đầu, vừa châm trản trà mới vừa kể tiếp câu chuyện: "Chắc khoảng một khắc sau khi chủ tử nương nương vào gặp Hoàng hậu, nô tỳ không được phép đứng ở trước cửa Dực Khôn Cung nên đi loanh quanh dạo một hồi.
Lúc đó xung quanh khá vắng vẻ, chỉ có cung nữ cầm đèn và thị vệ tuần tra ban đêm, nô tỳ đi một mình thấy hơi sợ nên quay về đợi nương nương.
Khi nô tỳ vừa quay người thì nhìn thấy tứ gia dẫn theo cung nữ rất giống Huệ Ngọc vào một gian phòng bỏ hoang."
"Ngươi xác định đúng là tứ gia và Huệ Ngọc?"
"Ban đêm xác thực rất tối nhưng nô tỳ nhận ra tứ gia, ngài ấy trên người vẫn mặc quan phục, bên hông đeo lệnh bài thường mang bên người.
Còn cung nữ thì nô tỳ không chắc chắn lắm, nhìn bóng lưng thì rất giống Huệ Ngọc nhưng nô tỳ chỉ gặp Huệ Ngọc hai lần sau đó mấy năm không gặp lại nữa."
"Nửa đêm tứ gia sao có thể còn ở trong cung? Lại dẫn một cung nữ vào phòng bỏ hoang?" Phó Tuyệt Ca càng nghĩ càng mơ hồ, đầu to thành cái đấu: "Bọn họ vào đó lâu không? Ngươi có nghe hai người đó nói gì không?"
"Nô tỳ chỉ dám đứng từ xa quan sát nên cũng không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng bọn họ tầm một khắc đã đi ra rồi.
Kì lạ ở chỗ tứ gia lúc vào phòng y phục vẫn rất chỉnh tề, tóc tai gọn gàng cố định bằng ngọc quan.
Nhưng lúc trở ra thì không thấy ngọc quan đâu nữa, cổ áo cũng bị bẻ lệch qua một bên."
Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Phó Tuyệt Ca mao cốt tủng nhiên, tứ nhân tra đúng là nhân tra, già trẻ lớn bé thậm chí là cung nữ của Du quý phi cũng không tha.
A Bích đặt ấm trà lên bếp, tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chủ tử nương nương: "Chúng ta qua đêm ở khách đi.ếm sáng mai sẽ trở về ngoại trạch phải không nương nương?"
"Không, chúng ta không trở về ngoại trạch mà ở lại kinh thành điều tra cho xong vụ này."
"Ý nương nương là Hoàng hậu phủ nhận việc đẩy Du quý phi xuống hồ?"
"Ban đầu Hoàng hậu không phủ nhận cũng không khẳng định việc Du quý phi rơi xuống hồ có liên quan đến nàng.
Nhưng khi ta trách nàng không nghĩ cho bát gia, không xứng chức mẫu hậu thì nàng lại kích động nói chuyện Duy quý phi không liên quan đến nàng.
Nghĩ kĩ thì Hoàng hậu không có lý do để hãm hại Du quý phi, tuy nàng không kể lại đầu đuôi sự việc nhưng ta có thể đoán ra được có người giả danh Hoàng hậu đẩy quý phi xuống hồ."
"Nhưng nếu đúng là Hoàng hậu bị người khác giá hoạ thì chúng ta làm sao chứng minh?" A Bích một đầu mông lung không biết bắt đầu từ đâu: "Chúng ta không có mặt ở đó, cũng không biết sự việc phát sinh thế nào, muốn điều tra chân tướng chỉ sợ còn khó hơn lên trời."
"Không, chúng ta có manh mối rồi." Phó Tuyệt Ca gõ ngón tay xuống mặt bàn, híp mắt cười với A Bích: "Nhờ ngươi phát hiện tứ gia cùng với cung nữ giống Huệ Ngọc vào phòng bỏ hoang ta mới dám khẳng định chuyện này có liên quan đến tứ gia."
"Nhưng tứ gia làm sao giả dạng Hoàng hậu được? Nói Huệ Ngọc giả dạng Hoàng hậu còn đáng tin hơn là..." Nghĩ đến gì đó, A Bích sửng sốt kêu to: "Huệ Ngọc!?"
"Nếu Huệ Ngọc giả dạng Hoàng hậu đẩy Du quý phi xuống nước, sau đó lại trở về là Huệ Ngọc gọi người đưa Du quý phi lên bờ thì mất khá nhiều công phu.
Nhưng có thể lý giải tại sao Hoàng hậu đẩy Du quý phi mà Huệ Ngọc lại không xuất hiện ngăn cản.
Lại nói nếu Huệ Ngọc ở đó sao lại để quý phi tiêu mất nửa cái mạng ở dưới hồ nước? Du quý phi vừa rơi nàng liền nhảy xuống cứu thì chẳng phải chỉ bị ngạt nước một chút thôi sao?"
"Nhất định là Huệ Ngọc đẩy Du quý phi xuống hồ sau đó nhìn quý phi tự sinh tự diệt, thấy quý phi sắp không xong mới gọi người đến cứu!!" A Bích càng nghĩ càng thấy khả năng Huệ Ngọc hãm hại Du quý phi rất cao: "Nương nương chúng ta đi báo chuyện này cho nhị gia đi!"
Phó Tuyệt Ca ảm đạm lắc đầu: "Vô ích thôi, nhị gia không tin ta, nếu ta nói chuyện này ra ngài sẽ nghĩ ta dàn dựng để giũ sạch tội danh của Hoàng hậu."
"Chẳng lẽ trơ mắt nhìn nhị gia hiểu lầm Hoàng hậu nương nương sao?"
"Không, chúng ta phải dựng một màn kịch khác để tứ gia tự mình rơi vào bẫy." Phó Tuyệt Ca nhếch môi đắc ý cười, hướng A Bích ngoắc tay: "Đến, ta