"Lão bát ta nói nương tử của ngươi khó hầu hạ thật đấy, lễ vật không nhận, xin lỗi cũng không quan tâm, cả ngày dùng mặt lạnh nói chuyện với bọn ta.
Ngươi nói là vương gia ta lớn hay vương phi nàng lớn? Nàng thậm chí còn dám đuổi ta đi, mấy ngày liền đóng cửa không tiếp khách, đây là đạo lý gì a?"
Hiếm khi mới có dịp gặp gỡ huynh đệ tỷ muội ba người uống đến cao hứng, lục gia nhất thời nhịn không được mà say rượu lảm nhảm: "Ta trước nay chưa từng gặp một quân quý ngoan cố đến mức này, lão bát, ngươi làm sao chịu được Phó thị vậy?"
Đông Phương Tầm Tuyết bật cười thành tiếng, tay cầm trản rượu đong đưa mấy vòng mới chịu uống: "Không có a, tiểu ngốc rất nhu thuận rất hiểu chuyện, gặp ta sẽ như mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân vô cùng đáng yêu."
"Quỷ mới tin ngươi!" Nhị hoàng tước giống như giẫm phải gai nhọn nóng giận vỗ bàn: "Ta chỉ lỡ miệng nói một câu nàng liền đem hết lễ vật tạ lỗi của ta ném ra đường? Lão lục cũng chính mắt nhìn thấy, ngươi nói nàng nhu thuận hiểu chuyện ở chỗ nào?"
"Phải! Phải! Toàn bộ đều vứt ra đường, nàng nói cái gì mà không nhận đồ của người ngoài, ngươi xem có quân quý nào như nàng hay không?"
"Nhị hoàng tỷ ngươi xác định bản thân không làm sai? Không tin Huệ Ngọc lẽ nào tin người ngoài như ngươi đây không phải lời ngươi nói sao? Tiểu ngốc tâm tư nhạy cảm, ta lại chưa cho được nàng danh phận nên nàng luôn nghĩ bản thân thấp kém ti tiện, ngươi nói mấy lời này khác nào cứa vào vết thương trong lòng nàng?" Đông Phương Tầm Tuyết ngà ngày say, tay cầm trản rượu duỗi một ngón chỉ vào nhị hoàng tước: "Là ngươi khi dễ nương tử của ta trước còn trách nàng tức giận? Ngươi có tin ta lập tức trở mặt với ngươi không?"
"Hảo, hảo, ta sai rồi, được chứ?" Nhị hoàng tước đỡ cái đầu đau buốt, khó khăn há miệng hô hấp: "Ta cũng xin lỗi nàng không dưới trăm lần rồi nàng cũng phải nể mặt ta có phải không? Lão bát, coi như ta cầu xin ngươi, hảo hảo dỗ dành nương tử của ngươi đừng để nàng tiếp tục tức giận nhé?"
"Phì, ngươi gây chuyện ngươi tự giải quyết, tiểu ngốc của ta mới không dễ ức hiếp như vậy!"
"Ây u lão bát, ngươi vì muốn trút giận cho Phó thị mà mặc kệ hoàng huynh hoàng tỷ luôn sao?" Lục hoàng tước điên cuồng vỗ hai tay xuống bàn: "Ngươi hay lắm! Hay lắm!! Phu phụ các ngươi lợi hại, bọn ta đấu không lại!"
Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười lớn, cầm bình rượu tiếp tục rót vào trản của lục hoàng huynh.
"Nói đi cũng phải nói lại, Phó thị thật sự rất hức, ừm rất lợi hại!" Nhị hoàng tước say đến thấy hai bát hoàng muội vẫn không ngừng nuốt rượu xuống dạ dày: "Chỉ có nàng mới có thể moi được tin tức trong miệng lão tứ! Thật sự, thật sự lợi hại! Quá lợi hại rồi!!"
"Hửm? Ngươi nói cái gì?" Đông Phương Tầm Tuyết quờ quạng túm lấy tay áo của nhị hoàng tước, mặc dầu say đến hai má đỏ bừng bừng vẫn nghe rất rõ lời nàng vừa nói: "Tứ hoàng tỷ ở đâu ra? Không phải tiểu ngốc tự mình điều tra sao?"
"Không có manh mối nương tử của ngươi làm sao điều tra? Nàng là thần linh tinh thông kim cổ hay sao? Đều là nhờ lấy lòng tứ hoàng tỷ mới có được tin tức báo cho nhị hoàng tỷ! Khụ, khụ, ta nói tứ hoàng tỷ đúng là ngốc, nghĩ thế nào lại tin Phó thị vứt bỏ ngươi để theo ả chứ? Ngốc nghếch! Ha hả! Thật ngốc!!"
Cơn say thoáng chốc bay mất phân nửa, Đông Phương Tầm Tuyết kích động đứng bật dậy, túm lấy bình rượu đập mạnh xuống bàn.
Âm thanh đổ vỡ kéo tỉnh lục hoàng tước, phát hiện bản thân lỡ lời cũng đã muộn, khiếp đảm quan sát bát hoàng muội lửa giận ngút trời.
"L-Lão bát, say rồi! Ha hả, say rồi!! Lời người say không đáng tin đúng không?"
Đông Phương Tầm Tuyết vươn tay túm lấy cổ áo lục hoàng tước kéo dậy, lớn tiếng rống vào mặt hắn: "Ngươi nói tiểu ngốc lấy lòng tứ hoàng tỷ để lấy tin tức? Tại sao? Hai hoàng tước tráng niên như các ngươi lúc đó đang làm gì mà để tiểu ngốc phải chịu ủy khuất làm những chuyện này? Hả?!"
"T-Ta, ta, ta...!chuyện này..." Lục hoàng tước sợ đến độ nói lắp, khoa tay múa chân cố gắng giải thích: "Ngươi cũng biết tứ hoàng tỷ hành sự kín kẽ, bọn ta cũng không có manh mối gì.
Nhị hoàng tỷ lại đinh ninh Hoàng hậu hãm hại mẫu phi của nàng, Phó thị vì muốn chứng minh Hoàng hậu trong sạch nên mới..."
"Tại sao các ngươi đều không tin nàng? Tại sao!?"
Mặc dù say đến đầu choáng mắt hoa Đông Phương Tầm Tuyết vẫn dễ dàng đem lục hoàng tước ném xuống đất: "Tại sao? Chẳng phải ta đã phó thác các ngươi chiếu cố nàng sao? Tại sao các ngươi vẫn để nàng chịu khổ?"
"X-Xin lỗi, xin lỗi a lão bát, bọn ta cũng không phải cố ý!"
Nhị hoàng tước bị chấn động bên cạnh lay tỉnh, nhìn qua thì thấy lão bát trừng trừng nhìn lão lục như muốn ăn tươi nuốt sống: "Làm gì vậy? Không uống nữa sao?"
Lục hoàng tước ngửa mặt lên trời điên cuồng mắng chửi, ta sắp bị đánh chết rồi ngươi còn tinh thần uống rượu?!
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì cổ áo đã bị lão bát nắm lấy giật ngược lên, nhị hoàng tước cảm giác một trận thiên toàn địa chuyển, che miệng ngăn cơn buồn nôn sắp trào đến.
"Ngươi đáp ứng ta thế nào? Ngươi nói ngươi sẽ bảo hộ tốt tiểu ngốc nhưng chuyện tốt ngươi đã làm là gì?" Đông Phương Tầm Tuyết gằn giọng đe dọa, toàn thân tản mát chiến đấu tin tức tố: "Nghi kị nàng? Bất tín nàng? Oan ức nàng? Nhị hoàng tỷ, ngươi thật sự muốn đẩy nàng xuống thuyền mới vừa lòng?"
Nhị hoàng tước bị dọa tỉnh rượu, nhìn qua lão lục mềm nhũn nằm trên đất liền biết chuyện đã bại lộ, nặng nề nuốt khan một ngụm nước bọt: "T-Ta không phải cố ý, là Phó thị tự mình chủ trương, ta chưa từng bắt nàng lấy lòng lão tứ để lấy tin tức! Ta phát thề! Ta tuyệt đối không có ý nghĩ sẽ vu oan cho Phó thị!!"
"Ngươi nói mấy lời này có ích gì chứ? Ta nghe các ngươi nói tiểu ngốc ngang ngược cố chấp đã cảm thấy kì lạ, tiểu ngốc bình thường nhu thuận hiểu chuyện như vậy sao phải vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận đến mức đóng cửa không gặp người.
Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, là các ngươi bức nàng phải đi đến bước đường này! Đều là các ngươi bức nàng!!"
"Xin lỗi a lão bát, ta không nghĩ Phó thị lại cứng rắn như vậy, ta vốn định để nàng ở lại vương phủ một đêm sáng mai thì đưa về ngoại trạch..."
"Thôi đủ rồi!"
Đông Phương Tầm Tuyết buông tha cổ áo nhị hoàng tước, lảo đảo lùi về sau mỉa mai cười: "Các ngươi đều xem thường nàng, các ngươi không ai thật sự muốn bảo hộ nàng, là ta đã quá chủ quan rồi..."
"Lão bát không phải! Mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu, bọn ta đúng là có sai, bọn ta không đáng mặt tước quý nhưng..." Lục hoàng tước liếm đôi môi khô khốc tìm lời lẽ biện bạch: "Hảo, muốn chém muốn giết tùy ngươi! Miễn ngươi trong lòng thoải mái là được!!"
"Chém ngươi? Giết ngươi? Tiểu ngốc vì hàn gắn mọi quan hệ giữa chúng ta mới phải liều mình đến chỗ tứ hoàng tỷ lấy tin tức, ngươi bảo ta chém ngươi giết ngươi?"
Toàn thân mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất, Đông Phương Tầm Tuyết ôm cái đầu đau buốt nặng nhọc thở ra một hơi: "Đi đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi."
"Lão bát ngươi..."
Lục hoàng tước muốn nói lại bị nhị hoàng tước ngăn cản: "Đợi ngươi tỉnh rượu bọn ta sẽ giải thích sau."
Nói xong liền vội vã dìu đỡ nhau chạy khỏi quân doanh lên ngựa quay về kinh thành.
Một đêm nay hai vị hoàng tước đều bị doạ đến thất hồn lạc phách, vừa đặt chân vào phòng liền chui vào lòng vương phi nhà mình khóc lóc kể khổ.
Hai vị vương phi nghe xong cũng phải khiếp sợ, xem ra lần này bát gia giận thật rồi!
Trời vừa sáng hai vị vương phi không hẹn cùng nhau đến trạch viện ở ngoại ô, giữa đường thì gặp được nhau, lặng lẽ bàn bạc làm sao thuyết phục Tuyệt muội muội giúp vương gia nói đỡ trước mặt bát gia.
Ở ngoại trạch lúc này Phó Tuyệt Ca vẫn chưa biết chuyện gì vui vẻ cùng A Bích cắm hoa.
Mùa hè liên trong trì đã nở, hoa trong sân cũng rực rỡ hơn, mỗi ngày nghe tiếng chim hót ngửi hương hoa thơm tâm trạng lẫn khí sắc đều tốt lên không ít.
Nhưng nơi này vẫn không bằng trang viên bát gia đưa nàng đến, ở nơi đó mới thật sự là bồng lai tiên cảnh, quanh năm chim hót hoa thơm không khí cũng vô cùng trong lành.
"Ngươi lấy nhánh lá đó cho ta."
A Bích nhanh tay lấy nhánh lá đưa cho nương nương, nhịn không được vỗ tay tán thưởng: "Nương nương cắm hoa thật đẹp!"
"Ở Dực Khôn Cung có một ma ma cắm hoa rất đẹp, dù là dã hoa dã thảo đặt vào tay nàng đều sẽ trở thành mỹ cảnh nhân gian.
Ta từng muốn bái nàng làm sư phụ nhưng