Mùa đông, Phó Tuyệt Ca nhận được tin từ A Xán, nàng nói thương nhân họ Tạ kia đã chết rồi, lúc Lý Y Cách tìm đến phủ đệ của hắn thì thân thích đã cho phát tang được năm ngày.
Mười phần hết chín là do tứ nhân tra phái người giết người diệt khẩu bằng không một người đang khoẻ mạnh sao lại đột nhiên chết trên đường về nhà?
Manh mối cuối cùng cũng đã đứt, Lý Y Cách không còn cách nào khác phải điều tra lại từ đầu, truy xét từng người có liên quan đến vụ án buôn lậu.
Phía hai vị hoàng tước bắt đầu có được một ít manh mối liên quan đến Bạch gia, sau khi điều tra thì lần nữa đi vào ngõ cụt.
Kì thật chuyện vu khống bát gia mưu phản liên quan đến rất nhiều quan viên trong triều, bọn họ đều một dạng miệng kín như bưng căn bản không thể tra được gì.
Nhị gia sợ đả thảo kinh xà nên không dám dò hỏi từng người mà phái thuộc hạ lặng lẽ theo dõi hành tung của những quan lại thân thiết với lão tứ.
Đông Phương Tầm Liên không phải đèn cạn dầu, nàng đủ thông minh để nhận ra nhị hoàng tỷ và lục hoàng đệ đang điều tra chân tướng năm xưa.
Trước bịt miệng những người có tham gia vụ án năm xưa, sau lặng lẽ thiêu huỷ chứng cứ, một sớm một chiều muốn lật lại vụ án là chuyện không thể.
Từ sau việc bị Phó Tuyệt Ca lừa một vố đã để lại tâm lý ám ảnh, một khi xử lý xong chuyện sẽ lập tức cho người thu dọn sạch sẽ tuyệt đối không để xảy ra sơ suất gì.
Không nghĩ hành động bộc phát của mình sẽ khiến Đông Phương Tầm Liên càng thêm cẩn thận, Phó Tuyệt Ca bắt đầu hối hận, nếu biết trước nàng đã không dùng cách giả vờ lấy lòng moi tin tức từ miệng ả.
Hai bên căng thẳng nhiều năm, quan lại trong triều đều đã chọn xong phe phái, trận chiến này hoặc là chiến thắng vẻ vang hoặc là máu chảy thành sông.
Tứ gia bát gia đều là đích tử, đều được hoàng đế xem trọng, căn bản không ai có thể đoán trước được người nào sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn.
Mà hoàng đế thân thể một ngày không bằng một ngày, kiệt quệ đến nổi một tháng chỉ lâm triều năm bảy lần, những ngày còn lại chỉ nằm trên giường hô hấp nặng nhọc.
Người sắp chết luôn luyến tiếc những thứ đang có, hoàng đế không dễ dàng từ bỏ hoàng vị tôn quý của mình, nửa đêm hạ một đạo thánh chỉ cho người gấp rút đến Cao Ly đón Kim Nhuỵ Nhuỵ.
Đông Phương Tầm Tuyết nhận được tin từ mật thám lập tức dẫn theo hai trăm tinh binh đến Cao Ly, trước khi người của hoàng đế kịp tìm thấy Kim Nhuỵ Nhuỵ đã một kiếm kết liễu ả.
Kim Nhuỵ Nhuỵ từ lúc sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, dù bát gia không động thủ thì ả cũng không sống nổi hết mùa đông năm nay.
Giải quyết xong chuyện Đông Phương Tầm Tuyết gấp rút thúc ngựa quay về quân doanh, người của hoàng đế đến nơi chỉ nhận được xác của Kim Nhuỵ Nhuỵ.
Máu của người chết không thể luyện thành đan dược trường sinh, hoàng đế suy sụp đến nổi đổ bệnh liệt giường mấy tháng liền luôn miệng lẩm bẩm trường sinh gì đó.
Phải mất rất lâu hoàng đế mới có thể hồi phục nhưng sau cơn bạo bệnh thân thể kiệt quệ héo mòn thấy rõ, tấm long bào tôn quý đang mặc trên người trở nên lỏng lẻo không còn phù hợp với hắn nữa.
Triều đình bắt đầu dấy lên những cơn sóng ngầm càng lúc càng dữ dội.
Một ngày mùa thu năm thứ năm, Phó Tuyệt Ca cuối cùng cũng được gặp nương thân, mẫu tử hai người ôm nhau mừng mừng tủi tủi không dám tin sẽ có ngày trùng phùng.
"Nương thân ngài ốm đi nhiều quá, trong người có chỗ nào không khoẻ hay sao?"
"Ta tuổi tác cũng đã cao, nay ốm mai đau là chuyện thường tình." Lưu thị kéo nhi nữ ngồi xuống bên cạnh tỉ mỉ quan sát nàng: "Hảo hảo một cô nương như hoa như nguyệt, thanh xuân phơi phới lại bị bào mòn thành như vậy, nương nhìn ngươi trong lòng vô cùng đau xót.
Nếu sớm biết bát gia không thể dựa dẫm ta nên đem ngươi gả ra ngoài từ trước đỡ phải cùng nàng chịu khổ."
"Đừng nói chuyện này nữa, là nhi nữ tự nguyện không phải lỗi của bát lang."
"Đã là lúc nào rồi ngươi còn nói giúp cho nàng? Đừng tưởng nương thân không biết gì, ở quê nhà nương thân nghe được không ít chuyện của bát gia đâu.
Bát gia nàng kiếp này xem như không còn hy vọng gì nữa, hoạ chăng Hoàng thượng trước khi băng thệ nhớ đến còn một nhi nữ ở biên quan miễn cưỡng để nàng làm một cái vương gia vô danh còn không thì sẽ mãi mãi là tiểu binh tiểu tốt.
Ngươi lẽ nào muốn cùng nàng đến biên quan chịu nắng thiêu mưa dầm? Nương thân nói cho ngươi biết chuyện khác ta có thể nhượng bộ nhưng chuyện này thì không! Ngươi là nhi nữ duy nhất của ta, bắt ta nhìn ngươi chịu khổ thà ta chết còn dễ dàng hơn!"
Phó Tuyệt Ca không biết phải giải thích với nương thân thế nào, mười ngón tay hết siết chặt trản trà rồi lại thả ra: "N-Nương thân, chuyện không hoàn toàn như vậy, bát gia nàng sắp rửa được tội danh quay về kinh thành rồi."
"Mấy lời này chỉ để hống oa oa thôi, ngươi lớn như vậy rồi mà cũng tin?"
"Không phải, bát gia nàng thật sự..."
"Vậy ngươi nói bát gia khi nào rửa sạch tội danh? Khi nào hồi kinh? Khi nào thú ngươi làm đích nương tử?" Lưu thị nhướn nhướn mày, tức giận vỗ mạnh xuống bàn khiến nước trà trong trản văng khắp nơi: "Không trả lời được phải không? Bát gia đi bao nhiêu năm rồi? Nàng đi năm năm rồi! Ngươi còn tin bát gia có thể hồi kinh rồi thú ngươi làm Thái tử phi sau đó làm Đại Minh Hoàng hậu sao? Nha đầu, ngươi tỉnh lại đi, chuyện này căn bản là không thể.
Đây là mưu phản, là mưu phản đó! Hoàng thượng sẽ để một hoàng tước muốn giết mình hồi kinh hay sao?"
"Bát gia không có mưu phản! Chỉ cần rửa được tội danh ngài sẽ được phép hồi kinh!" Phó Tuyệt Ca kích động đứng bật dậy, hai mắt hoen đỏ muốn khóc lại không dám khóc: "Bát gia đã hứa với nhi nữ ngài nhất định sẽ trở về, nương thân không cần khuyên ta nữa!"
Chát!!
Mi Cát và A Bích kinh sợ bưng chặt miệng, không ngờ có ngày tứ nương tử động thủ đánh chủ tử nương nương!
"Ngươi hồ đồ cũng hồ đồ năm năm rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa chịu tỉnh ngộ? Vì cái gì chứ? Ngươi vì cái gì mà kiên quyết như vậy? Bát gia nàng sắp không xong rồi, ngươi còn muốn theo chân nàng lang bạt khắp biên quan mới vừa lòng? Ta chỉ có một mình ngươi là nhi nữ, ta không hy vọng ngươi giàu sang phú quý cũng không trông đợi ngươi trở thành Hoàng hậu, ta chỉ muốn ngươi giống những quân quý khác xuất giá sinh hài tử! Ngươi vì một tước quý cả lời nương thân cũng không nghe nữa, ngươi rốt cuộc có hiểu bản thân đang làm gì hay không hả?!"
"Nữ nhi không quan tâm, nữ nhi chỉ biết mình muốn ở bên cạnh bát lang, chỉ muốn gả cho bát lang, những chuyện khác nữ nhi không cần quan tâm!"
"Phó Tuyệt Ca ngươi muốn chết có phải không? Hả?" Lưu thị giận dữ vung nắm đấm liên tục vào người nàng: "Ngươi muốn chết thì chết xa một chút đừng để ta nhìn thấy ngươi! Mau đi chết đi!!"
"Tứ nương tử, đây là chủ tử nương nương a! Ngài đừng đánh nữa! Đừng đứng nữa!!"
A Bích không ngăn cản kịp chỉ sợ tứ nương tử thật sự đem chủ tử nương nương đánh chết.
Lưu thị trong cơn nóng giận không suy nghĩ nhiều trực tiếp đem A Bích đẩy ngã xuống đất.
"Chủ tử nương nương cái rắm! Nàng vô danh vô phận hầu hạ bao nhiêu năm, các ngươi không cần mặt mũi nhưng nàng cũng cần mặt mũi, có biết bên ngoài bao nhiêu người cười nhạo nàng ngu xuẩn hay không!?"
"Nương thân, nhi nữ biết mình không tốt, không nghe lời ngài nhưng ngài cũng không cần phải mắng A Bích chứ?" Phó Tuyệt Ca đưa tay quẹt nhanh nước mắt trên mặt: "Nương thân không muốn gặp nhi nữ cũng không xuất hiện làm chướng mắt ngài."
"Ngươi đứng lại!!"
Lưu thị cầm lấy trản trà ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ văng tứ tung vô tình cứa trúng tay Phó Tuyệt Ca.
Vết thương vốn dĩ rất nhỏ nhưng lại chảy máu không ngừng, mặt nhỏ nháy mắt biến trắng đau đớn ôm chặt bàn tay.
Không nghĩ sẽ ném trúng nhi nữ, Lưu thị cuống cuồng đẩy luân ỷ đến gần bắt lấy bàn tay nàng xem thử: "Thật là! Tại sao ngươi không tránh? Không phải nói đi sao? Đi chậm như rùa vậy!"
Phó Tuyệt Ca đau đến hai mắt ứa lệ nhưng môi lại nhoẻn cười: "Nương thân thương xót nhi nữ."
"Thương xót cái rắm! Cho ngươi đau chết mới hiểu chuyện!" Rõ ràng lo lắng muốn chết nhưng vẫn mạnh miệng: "A Bích, Mi Cát mau đi gọi đại phu giúp